Lâm Ngự  thể phủ nhận, thái độ của  đối với sinh mạng của  khác  trở nên xem nhẹ hơn!
Bởi vì   thực sự gi/ết  trong trò chơi sinh tử .
Giống như thú dữ  g/iết   thể giữ ,   gi/ết ... thực  cũng cùng một đạo lý.
Bởi vì họ sẽ đưa “g/iết ”, một việc mà  bình thường gần như  bao giờ suy nghĩ nghiêm túc,  danh sách “giải pháp”  thể cân nhắc khi gặp vấn đề.
“Đừng lo lắng, hội trưởng... Chỉ là một chuyện nhỏ thôi.”
 
“Em sẽ  để nó ảnh hưởng đến trạng thái của em  sân khấu !” Lâm Ngự khẳng định.
Thẩm Băng Diệu thấy Lâm Ngự cam đoan như , cũng chỉ đành gật đầu.
“Được ,  tin ... Ai bảo  là ‘át chủ bài’ của câu lạc bộ kịch  chúng  cơ chứ!”
Và đúng như Lâm Ngự  hứa...
Sau đó,  tham gia diễn tập, dường như    quên  những tâm sự trong lòng, trạng thái  duy trì   hảo.
 
Thậm chí, Thẩm Băng Diệu  sân khấu  thể  thừa nhận...
Màn trình diễn của Lâm Ngự hôm nay, thực sự   hảo.
“Trạng thái  ...”
“Không, thậm chí  thể gọi là ‘trạng thái ’, cảm giác như chỉ  một đêm... Lâm Ngự  đột nhiên tiến hóa !”
“Cứ như là tối qua  ai đó chĩa s/úng  đầu  , ép   luyện tập diễn xuất cả đêm !”
 
Thẩm Băng Diệu lẩm bẩm.
Và cô  ...
Lời  tưởng chừng như đùa , thực  ở một khía cạnh nào đó   lên sự thật!
Tối qua Lâm Ngự thực sự   thành màn ứng biến thành công nhất trong đời  trong tình huống   chĩa sú/ng  đầu!
Hóa  thành ‘thám tử’, hóa  thành ‘ chơi’, hóa  thành... ‘thần linh’!
Bản  Lâm Ngự cũng  thể cảm nhận …
 
Sau khi trải qua trò chơi sinh tử tối qua, diễn xuất của  quả thực   “thăng hoa”!
“Đây chính là điều thầy  rằng trải nghiệm cũng sẽ giúp diễn xuất trưởng thành ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hanh-trinh-tro-thanh-than-cua-mot-ke-dao-lua/chuong-30-2.html.]
Tối,  khi chính thức hạ màn...
Nghe những tràng pháo tay vang dội  khán đài,  những sinh viên ban đầu chỉ đến vì “tín chỉ” và  bạn cùng phòng kéo đến “cổ vũ”    chìm đắm  màn trình diễn của , trong lòng Lâm Ngự vô cùng cảm khái.
Trước đây diễn xuất của   , nhưng sức lay động   mạnh như hôm nay!
 
“Đây   là trong cái rủi  cái may ?”
Lâm Ngự nghĩ,  nhịn  . editor: bemeobosua.  mà... dù   nữa.
Diễn xuất  là một chuyện !
“Hội trưởng, em   đây!”
Nhìn bầu trời  tối sầm ngoài cửa, Lâm Ngự  hậu trường  trang phục diễn,  với Thẩm Băng Diệu.
“Át chủ bài, chúng  còn  phần cảm ơn và giao lưu nữa mà!”
 
Thẩm Băng Diệu nhắc nhở.
Lâm Ngự : “Cứ  là em ‘đau bụng’ , diễn viên chính cảm thấy  khỏe nhưng vẫn cố gắng biểu diễn hết cả vở, nhưng thực sự  thể  ngoài cảm ơn khán giả... Em tin   sẽ hiểu thôi, đúng ?”
Nói , Lâm Ngự  thẳng  khỏi câu lạc bộ kịch .
“Này,    đây!”
Thẩm Băng Diệu tức đến giậm chân, nhưng    cách nào với Lâm Ngự.
 
Cô  bóng lưng Lâm Ngự khuất dần, thở dài.
“Thôi, cứ  theo lời    ...”
“Hy vọng những ‘fan’ vì   mà đến sẽ  quá tức giận.”
...
Rời khỏi hậu trường câu lạc bộ kịch , Lâm Ngự trèo lên chiếc xe đạp của , vội vã  khỏi trường.
Điểm đến hiện tại của ...
Đương nhiên là địa chỉ  tấm thẻ  – “ 940 phố Trường Minh, khu Thượng Nam, Giang Thành”!
Mặc dù bây giờ thời gian  đúng...
 dù  Lâm Ngự cũng  đến đó xem .