Ta   ngày hôm  nàng   gì với Hoàng đế. 
 
 cuối cùng, Hoàng đế đồng ý để  và Vệ Cửu Mặc hòa ly. 
 
Phụ  và ca ca  cũng  cần từ quan. 
 
Lúc  nhận  tin ,   cầm trong tay thánh chỉ ban hòa ly của Hoàng đế. 
 
Không cần Vệ Cửu Mặc  đồng ý. 
 
Không cần đến quan phủ  thủ tục. 
 
Ta rốt cuộc    thoát khỏi . 
 
Những năm qua,  chịu đựng bao tủi nhục trong Vệ gia,  chỉ vì  vẫn    c.h.ế.t tâm với Vệ Cửu Mặc, mà còn vì phụ  và ca ca. 
 
Ta  Hoàng đế luôn kiêng kỵ Giang gia. 
 
Chỉ khi  ngoan ngoãn ở  bên cạnh Vệ Cửu Mặc,  mới  thể yên tâm. 
 
Phụ  và ca ca cũng  điều đó. 
 
Cho nên, để đổi lấy sự tự do cho , bọn họ  sẵn sàng từ bỏ tiền đồ của . 
 
Khi   chuyện ,  ôm mặt  nức nở. 
 
Phụ  chỉ vỗ nhẹ lưng , an ủi: 
 
“Nha đầu ngốc,  gì chứ?” 
 
“Phụ  và ca ca vẫn còn  quan,  gì đáng  ?” 
 
... 
 
Chức quan còn, quyền lực  mất. 
 
Phụ   giao mười vạn binh quyền của  để đổi lấy một tờ hòa ly cho . 
 
Phụ  : 
 
“Ta cũng  sáu mươi ,  còn  thể  chiến trường nữa.” 
 
“Ca ca con là văn thần,  giữ binh quyền cũng chẳng  ích gì, giang sơn  sớm muộn gì cũng là của lớp trẻ.” 
 
“Nha đầu  thể  tự do,   vui lắm .” 
 
Ông  nhẹ giọng : 
 
“Xin  con, nha đầu, vì phụ  và ca ca mà con   chịu ấm ức bao năm qua.” 
 
Ta nhào  lòng phụ , lắc đầu thật mạnh. 
 
Ta gả cho Vệ Cửu Mặc là do chính  lựa chọn. 
 
Phụ  và ca ca  từng ép buộc . 
 
Là  nhất kiến chung tình với , nên mới quyết định hạ giá gả . 
 
Bây giờ,  cuối cùng cũng   tự do.
 
10 
 
Hôm ,  dẫn Thải Nguyệt và Thải Vân đến Vệ Hầu phủ lấy  của hồi môn. 
 
Đã hòa ly , của hồi môn mà phụ  và mẫu  chuẩn  cho  tất nhiên   trả về cho . 
 
Khi đang thu dọn đồ đạc, một tiểu nha đầu chạy đến. 
 
Là Như Nhi. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hau-gia-hoa-ly-di/8.html.]
 
Nó vẫn như  , rụt rè  , nhẹ giọng hỏi: 
 
“Mẫu ,  thật sự  cần con và phụ  nữa ?” 
 
Ta  nó,  cảm thấy quá nhiều chán ghét. 
 
So với Cảnh ca nhi, nó  phần hiểu chuyện hơn một chút,  từng thực sự   ghê tởm, chỉ đơn giản là khoanh tay    chuyện diễn  mà thôi. 
 
 dù , nó cũng chỉ là một đứa trẻ  đầy bảy tuổi. 
 
Vậy nên   trách nó, chỉ nhắc nhở: 
 
“Ta và phụ  con  hòa ly,   còn là mẫu  của con nữa.” 
 
“Con nên gọi  là Giang di mới đúng.” 
 
Như Nhi lập tức đỏ hoe mắt,  rõ vì   . 
 
  đợi nó kịp phản ứng, Trình Thanh Thanh  nhanh chóng dẫn Cảnh ca nhi tới. 
 
Lúc , Cảnh ca nhi  còn vẻ giả bộ yếu đuối như   nữa. 
 
Nó lao đến, nắm lấy tay  , hệt như một con sói nhỏ, ánh mắt đầy cảnh giác: 
 
“Muội ,    ?” 
 
Nói xong, nó hung hăng trừng mắt  : 
 
“Ngươi   gì   ? Có  ngươi bắt nạt   ?” 
 
Nhìn bộ dạng nó lúc ,  bỗng cảm thấy buồn . 
 
Chẳng  chút khí chất nào của con nhà quan học hành lễ nghĩa. 
 
Ngược , nó giống như  học  hết những thủ đoạn của nữ nhân chốn hậu viện, giỏi mưu tính, giỏi đổi trắng  đen. 
 
Đặc biệt là cái bản lĩnh  đổi sắc mặt  nhanh, cũng học  tệ. 
 
  ,  còn  kịp lên tiếng, Như Nhi  vội vã giải thích : 
 
“Ca ca, mẫu ...  , Giang di   gì cả.” 
 
“Là  tự  đến gặp nàng.” 
 
Cảnh ca nhi lập tức tức giận, quát lên: 
 
“Muội đến tìm nàng   gì?” 
 
Lúc , ánh mắt Trình Thanh Thanh trở nên lạnh lùng, nàng  trầm giọng : 
 
“Cảnh ca nhi, đưa Như Nhi trở về.” 
 
Cảnh ca nhi  lời nàng  răm rắp, lập tức ngoan ngoãn dẫn Như Nhi rời . 
 
Lúc , Trình Thanh Thanh mới  , nhàn nhạt : 
 
“Không ngờ phu nhân cũng  chút bản lĩnh,  thể khiến Như Nhi thật lòng yêu quý .” 
 
Nói xong, khóe môi nàng   nhếch lên, giọng điệu đầy chế nhạo: 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 
“Đáng tiếc, Hầu phủ , cuối cùng phu nhân cũng  thể giữ  .”
 
Ta  nàng  lúc  chẳng khác gì Cảnh ca nhi,  đổi sắc mặt chỉ trong nháy mắt, lạnh nhạt hỏi: 
 
“Ngươi đến đây  gì?” 
 
Trình Thanh Thanh  ngờ     đáp lời, khiến nàng  cứ như đang tự  độc diễn.