15.
Xuân  thu đến,  thêm một năm trôi qua. Vị hoàng đế trẻ tuổi băng hà.
Chẳng thể trách ai, chỉ là   cam tâm mãi mãi sống  ánh hào quang của Hách hoàng hậu. Muốn đích  xuất chinh, cuối cùng  ngã xuống nơi sa trường.
Khi , hoàng hậu  chinh mặc giáp  trận, tự  mang xác  trở về, giữ trọn thể diện cho quốc gia.
Sau khi nàng  đưa linh cữu hồi kinh. Chỉ  một đêm, cả kinh thành phủ trắng khăn tang.
Hách Hi Quân  bên cạnh tỷ tỷ, lúc sắp  thành như  điều cảm ứng, bất giác  đầu  lên bầu trời.Đầu Đầu khẽ :
“Nàng  nhớ ngươi .”
Khóe miệng  giật nhẹ.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Hoan  bay .
Đợi đoàn linh cữu  đến hoàng thành, nàng  chạy đến bên tai tên ăn mày ở cửa thành  thì thầm.
“Bây giờ ngươi  vì  Hách thị   đại vận bốn mươi năm  chứ? Tình cảnh hôm nay, cho dù Thái Tổ sống  cũng  đấu   nàng  .”
“Tiếc , tiếc , ngươi thật đáng tiếc…”
“Khúc khích khúc khích——”
Tôn Tấn đau đớn tột cùng,  hận  giận.
Ta chán chường liếc  cái đầu nhỏ điên điên  một cái, xoay  rời .
Tuổi thọ của con , đối với yêu quái mà , quá ngắn.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tôn Tấn khổ sở chịu đựng mười năm, cuối cùng trở thành một bộ xương khô  chân hoàng thành.
Linh hồn  rời khỏi xác, : “Cuối cùng  cũng  giải thoát .”
Ngay giây , Tiểu Hoan lao đến, nuốt chửng linh hồn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hau-mon-tram-ai/chuong-15-het.html.]
Ta hỏi nàng: “Ngon ?”
Nàng đáp: “Ngon, ngon lắm. Không uổng công  hầm lửa nhỏ mười năm, hầm cho oán khí của  đậm đà đến , thơm đến .”
 
Mười năm , Hách Hi Quân  trở thành nữ tước.
Những năm qua, nàng  khắp nơi tìm , còn xây một đạo quán to ngay giữa kinh thành để thờ phụng kim  của .
Một ngày nọ,    tìm , nàng mừng rỡ  thôi.
Kết quả,  bước  đạo quán thì  gặp Tĩnh Hư đạo cô.
Tĩnh Hư  khi trộm quốc bảo liền  khắp nơi tu hành, nay   chút thành tựu.
Nghe  kinh thành  đạo quán, nàng ghé  bái lễ,  ngờ   bắt gặp tại chỗ.
Hách Hi Quân vô cùng thất vọng: “Sao cứ  chịu gặp  chứ…”
Tĩnh Hư : “Đại yêu hiện thế tất  nhân quả, giờ nhân quả  tiêu, nàng tự nhiên sẽ    nữa. Đại nhân xin đừng vướng bận.”
Hách Hi Quân dò hỏi: “Tiên cô  nguyện theo  về  quốc sư …”
Tĩnh Hư lập tức biến sắc: “Ta là   thành tiên, đừng  vọng tưởng!”
Nói xong liền bay lên phá một lỗ  mái nhà  chạy mất.
Hách Hi Quân còn  đuổi theo khuyên nhủ, ai ngờ gặp ngay Tiểu Hoan đang bay đến hóng chuyện.
Nó vẫn điên như xưa. Bay tới bay lui giữa  trung.
“Về , về ! Mệnh của ngươi do ngươi định,  do trời định. Dù là  tiên,  yêu   , chẳng liên quan đúng sai, chỉ cần theo lòng  là !”
“Khúc khích khúc khích, cục cục cục——”
 
Hết.