Đêm tối gió lớn, Cẩm An   với vẻ mặt vô cảm,  chút   nên lời.
 
"Mẹ, gia sản hầu phủ nhiều như ,  vì  còn phí công sức chạy đến đây đào mộ? Những thứ  bao nhiêu năm ,  còn đáng giá gì ."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
 
Ta  khẩy : "Đồ của hầu phủ  nào dám lấy,  chính là độc phụ, lén lút vơ vét của cải, còn nuôi dưỡng tình lang..."
 
"Mẹ!" Cẩm An vội vàng cắt ngang lời ,  dời mắt  dám  : "Chắc chắn mẹ  sớm  , đừng trêu con nữa,   con  dám nữa."
 
Hừ!
 
Ta là  của nó,    thể   nó đang nghĩ gì?
 
Bản   dám chủ động hỏi ,  cố tình dẫn  đến thư phòng để tự  phát hiện.
 
Đứa nhỏ ... cũng thật là thông minh, hahaha...
 
Kỳ thực   giận Cẩm An,  giận Tống Doãn Chi, tên vô ơn bạc nghĩa  sớm nên c.h.ế.t  thể c.h.ế.t thêm  nữa.
 
"Cẩm An  , vì   nhận xét cha con, luôn   là kẻ tùy hứng ích kỷ ?"
 
Năm , khi Cẩm An  mới sinh, Tống Doãn Chi   suy yếu và Cẩm An nhăn nhó liền cau mày,  : "Nam nhi đại trượng phu  thể chìm đắm trong chốn dịu dàng,   lập công danh, sống thật tiêu dao."
 
Vì   kiên quyết bỏ chúng  , đem   bệnh tật, cha  háo sắc, họ hàng tính toán chi li, tất cả đều đè lên vai .
 
Trọn vẹn nửa năm trời,  một tin tức.
 
Cho đến bốn năm  khi  chết, cha    lượt qua đời, Tống Doãn Chi đáng lẽ  hóa thành bộ xương khô,  mà  lén lút lẻn  linh đường.
 
Hắn quỳ  linh cữu cha  ,  lóc thảm thiết: "Xin cha  thứ  cho con bất hiếu,  thể đường đường chính chính trở về tiễn cha  đoạn đường cuối cùng.  cha  đừng lo lắng, con  tìm  ý trung nhân, còn  một đứa con gái lanh lợi đáng yêu, chúng con sống  hạnh phúc. Thư Nương   ở  hầu phủ, con chỉ còn cách , mong cha   suối vàng phù hộ cho chúng con."
 
Lời lẽ của  thật đúng mực,  càng khiến   căm hận.
 
Vì , ngày hôm   liền sai  đánh c.h.ế.t tên gia nhân  thả  ,  cho  đào mộ Tống Doãn Chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hau-phu-nhan-la-nguoi-doc-ac/chuong-2.html.]
 
Cẩm An  xong ngây , gượng gạo khen : "Mẹ,  thật sự là nữ trung hào kiệt, hahaha..."
 
Ta   gì, chỉ dồn hết tâm trí  nấm mộ của Tống Doãn Chi.
 
Nhất định  dọn sạch sẽ,  chừa  một viên gạch ngói nào.
 
Ngày hôm , tin tức Tống Doãn Chi  đào mộ liền truyền  khắp nơi.
 
Dân gian xì xào bàn tán, đủ loại suy đoán ly kỳ.
 
"Chắc chắn là Tống gia   chuyện gì thất đức lắm mới    đào mộ."
 
"Đừng  bậy, Tống phu nhân và Tống thiếu gia đều là  hiền lành, chỉ  Tống hầu gia  c.h.ế.t ,   bức tử cha  ruột, còn bỏ vợ bỏ con, nên mới c.h.ế.t yểu, giờ đến cả mộ cũng    đào lên."
 
"Các ngươi  đều sai,   nghĩ là Tống hầu gia  chết, chắc là  trong mộ  tiền nên tự  đào lên."
 
...
 
A Tú trở về bắt chước cho  , quả thật là sống động như thật.
 
Ta  mà vui vẻ,  nghĩ đến bộ dạng tức giận đến phát điên của Tống Doãn Chi khi  tin  liền cảm thấy tâm tình thoải mái.
 
  quên mất,  hết   tới  khác  thư cho Cẩm An,   thể dễ dàng từ bỏ.
 
Ba ngày  khi đào mộ, Cẩm An  đường từ trường học trở về  Tống Doãn Chi chặn .
 
"Cẩm An, con trai , cha ngày đêm đều nhớ con, cha hận  thể xông  hầu phủ để gặp con một lần."
 
Tống Doãn Chi hai mắt đỏ hoe, hai tay đặt lên vai Cẩm An, định kéo Cẩm An  lòng.
 
 Cẩm An  hề nhúc nhích, chẳng những   niềm vui đoàn tụ, ngược  lạnh lùng chất vấn: "Vì  cha  đến tìm con?"
 
"Ta đến gặp con trai ruột của , còn cần lý do gì nữa?!"