Hoắc Bạch uống say khướt ở quán bar.
Cho đến khi ông chủ chuẩn  đóng cửa, mới  nhịn  sai  đuổi    ngoài.
Hoắc Bạch tỉnh rượu trong cơn gió lạnh buổi sáng, lảo đảo bò dậy khỏi góc tường.
Anh  cũng     về nhà bằng cách nào,  chính xác thì đó   là nhà, đó là một căn phòng cũ nát mà cô   để  cho  , cũng là chút thể diện cuối cùng mà cô   để  cho  .
Căn phòng nhỏ chín mươi mét vuông đủ cho   ở,  tiền trong tài khoản cũng  thể giúp   buôn bán nhỏ.
 Hoắc Bạch  quen với cuộc sống của một thiếu gia ăn chơi trác táng,  chịu  việc  việc mưu sinh.
Anh    thủ đoạn như Hoắc Nghiên; càng   sự kiên trì, bền bỉ để bắt đầu  từ đầu như Hoắc Nghiên, từ khi  tù đến nay vẫn say sưa như chết, lúc tỉnh táo  thì  sức tìm kiếm  thông tin về Giang Lê Thanh.
Hoắc Bạch cũng  rõ  đang cố chấp điều gì.
Anh  ghét cô;  thích cô,   thấy cô sống  ; nhưng nếu cô   khác,   vẫn sẽ  cam lòng và ghen tuông trong lòng.
Hoắc Bạch nhớ  hình ảnh Giang Lê Thanh   cửa sổ  xuống, cô mặc một bộ đồ lót gợi cảm chỉ để chờ một  đàn ông khác đến.
 tại  chú nhỏ  thích một đứa con gái như Giang Lê Thanh?
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Cô độc ác đê tiện! Tâm địa hẹp hòi! Hoắc Bạch thà tin rằng Giang Lê Thanh  dùng thủ đoạn lừa gạt chú!!
Không ,   chắc chắn  tìm cơ hội  rõ với Hoắc Nghiên.
Hoắc Bạch tìm điện thoại, nhập  điện thoại riêng của Hoắc Nghiên và bấm gọi.
Bây giờ là bảy giờ sáng.
Thường thì  thời gian , Hoắc Nghiên  chạy bộ buổi sáng xong, chuẩn   tắm.
Đầu dây bên   ai  máy, Hoắc Bạch cứ gọi  gọi ,  chịu bỏ cuộc.
Đến  thứ năm, Hoắc Nghiên cuối cùng cũng  máy: "Alo?"
Hoắc Bạch lập tức chống tay  dậy khỏi mặt đất đầy rác: "Chú nhỏ, là cháu!!"
Đầu dây bên  lập tức im lặng, Hoắc Bạch nhận  Hoắc Nghiên  thể sẽ cúp điện thoại, vội vàng mở miệng: "Chú nhỏ đừng cúp máy. Cháu   của  , xin chú hãy cho cháu về ,   cháu sẽ  lời chú,   ?"
Hoắc Nghiên dừng  một chút, : "Hoắc Bạch,   là  trưởng thành ." Giọng  bình tĩnh, thậm chí còn quá lạnh nhạt: "  cần  tiếp tục chịu trách nhiệm cho cuộc sống của  nữa."
Hoắc Bạch nghẹn ngào,  cam lòng hét lên: "Có  vì Giang Lê Thanh ?! Giang Lê Thanh chắc chắn   gì đó với chú! Chú nhỏ, chú  thể ở bên một đứa con gái như ! Cô  tham lam quyền quý, ích kỷ đê tiện, chú nghĩ cô  thực sự thích chú ? Cô  chỉ yêu tiền của chú thôi! Đừng để cô  lừa chú!"
Nói khùng  điên gì ?
Hoắc Nghiên cau mày,  kiên nhẫn  tiếp, trực tiếp cúp điện thoại và chặn .
Đợi đến khi Hoắc Bạch gọi  thì đầu dây bên   trở thành   thể liên lạc.
Cơn tức giận khổng lồ lao bao trùm lấy  , khiến   gào thét như phát điên,  sức đập phá  thứ  thể đập trong nhà, cuối cùng  vật  trong đống hỗn độn,  lóc thảm thiết.
Anh  đau lòng vì Hoắc Nghiên  từ bỏ   như ; cũng  thể tin  Hoắc Nghiên  thực sự thích Giang Lê Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-bat-toi-lam-ca-uop-muoi-trong-truyen-nguoc/chuong-130-chu-ba.html.]
Rõ ràng là... vợ  cưới của   mà.
Thứ tình cảm trái đạo đức như ,   sợ  khác  nhạo  ?
Hoắc Bạch vẫn  cam lòng, cố gắng bò dậy khỏi mặt đất, chuẩn  đến công ty của Hoắc Nghiên, tìm  hỏi cho  nhẽ.
Anh  chạy vội,  may va   khác.
Đó là một  đàn ông trung niên, râu ria xồm xoàm,   bẩn thỉu, ông  đang  vui, đẩy mạnh   , đồng thời chửi rủa…
"Cút ngay cho tao!"
Người đàn ông đó    là nhận , ngay khi Hoắc Bạch định rời , đôi bàn tay khô đét như cành cây của ông  đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay  : "Tiểu Bạch, cháu là Tiểu Bạch ?"
Hoắc Bạch cúi đầu  xuống, cau mày.
Ông  nước mắt giàn giụa, run rẩy : "Chú ba, chú là chú ba của cháu đây!!"
Chú ba?
Vẻ bực tức  mặt Hoắc Bạch dần dần   thế bằng sự bối rối.
Ông   sức gật đầu: ", là chú ba, hồi nhỏ chú còn bế cháu nữa đấy.   đó   cơ hội  thấy cháu lớn lên thì... thì  bắt giam."
Tất nhiên Hoắc Bạch nhớ chú ba là ai.
Nhà họ Hoắc  bốn  con,  cả vì tham ô, mấy năm    tuyên án tử hình; cha    là con thứ hai, c.h.ế.t vì tai nạn; cuối cùng là chú ba...   vì vấn đề tinh thần nên  giam ở bệnh viện tâm thần khép kín  núi, Hoắc Nghiên cũng  bao giờ cho bất kỳ ai đến thăm ông , lâu dần thì ông  tự phai nhạt trong ký ức của Hoắc Bạch.
Hoắc Bạch   đàn ông từ  xuống , quả nhiên  chiếc áo bẩn thỉu của ông    bệnh án.
Hoắc Sơn, 2501.
"Ông..."
"Chú trốn  ngoài, cố ý đến tìm cháu." Ông  nắm chặt lấy Hoắc Bạch  chịu buông, cúi đầu cầu xin: "Chú ba  mấy ngày  ăn cơm , cháu  thể đưa chú ba  ăn   ?"
Hoắc Bạch nào  thời gian để ý đến ông , đang định liên lạc với bệnh viện tâm thần thì  thấy đối phương kích động …
"Tiểu Bạch, chẳng lẽ cháu  tò mò về cái c.h.ế.t của cha  cháu ?!" Ông  trợn tròn mắt, mặt méo mó đầy dữ tợn: "Chú   bệnh! Chú căn bản   bệnh! Là Hoắc Nghiên... là Hoắc Nghiên cố tình nhốt chú ! Nó chính là một con quỷ m.á.u lạnh!"
Hoắc Bạch  , tay đang cầm điện thoại lập tức khựng .
**
Hoắc Nghiên vốn là  giữ lời hứa.
Để đến nhà mới của Giang Lê Thanh  ngày mười,   xử lý xong tất cả công việc trong ngày từ , sáng sớm  xách theo món quà do chính  lựa chọn, để La quản gia lái xe đưa  đến chỗ Giang Lê Thanh.
Quãng đường  tính là ngắn.
Vì đang rảnh rỗi, Hoắc Nghiên tranh thủ tìm kiếm những lưu ý khi đến nhà mới,  xem  chăm chú, thực sự ghi nhớ hết những điều   ở .
Lúc chờ đèn đỏ, La quản gia   qua gương chiếu hậu, : "Sáng nay nhận  điện thoại từ bệnh viện tâm thần,  là ba ngày  ông ba  bỏ trốn." Nói xong, ông  cẩn thận quan sát biểu cảm của Hoắc Nghiên.