“Cho  thêm một cơ hội nữa,   định đưa tiền ? Nếu   đưa,  tin chắc là   nhiều    video .”
Hoắc Bạch là thiếu gia của nhà họ Hoắc, là nhân vật  nơi đầu sóng ngọn gió, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng đủ để giới truyền thông trắng trợn đưa tin, đừng  đến video  tính kích thích cực mạnh như thế .
Nếu    mua, giới truyền thông sẽ mua.
Nếu giới truyền thông  mua, vẫn còn kẻ thù của Hoắc Bạch,  lẽ  cần chờ tới sáng hôm , trong ngày hôm đó là      hot search .
 Giang Lê Thanh cũng  ngốc.
Cô  lời  chỉ để lừa   mà thôi.
Mặc dù video lộ  ánh sáng  thể khiến cho Hoắc Bạch tạm thời mang tiếng , nhưng cô cũng   kết cục gì , dù   lưng Hoắc Bạch là tập đoàn Hoa Thịnh.
Chuyện g.i.ế.c địch một ngàn tự tổn tám trăm như  cô sẽ  .
Cô chỉ cần năm mươi vạn!
Giang Lê Thanh buông Hoắc Bạch , giả vờ định rời .
Ánh mắt Hoắc Bạch rơi  bóng lưng cô, trong mắt giống như  lửa đang cháy, Giang Lê Thanh hiểu, lúc    đang đấu tranh tư tưởng.
Khi bàn tay cô đặt lên tay nắm cửa,   khàn giọng thỏa hiệp: “Đợi .”
Giang Lê Thanh nhếch môi, ngoái đầu  : “Hoắc thiếu gia nghĩ thông  ?”
Hoắc Bạch day trán, đầu óc choáng váng,  lẽ là bệnh nặng thêm, cũng  lẽ là do  Giang Lê Thanh chọc giận.
“Đọc  thẻ,  chuyển tiền cho cô.”
Giang Lê Thanh  vanh vách một dãy ,  đó còn  quên nhắc nhở: “Nhớ ghi chú chuyển khoản là tự nguyện cho tiền, vĩnh viễn  thu hồi.”
Ngón tay Hoắc Bạch dừng ,   giễu cợt: “Lòng tham  đáy.”
Giang Lê Thanh tán đồng: “ ,  là  cho  thêm 2 vạn , tổng thành 52.”
Hoắc Bạch: “...”
Chưa từng gặp  phụ nữ nào    hổ như .
Hoắc Bạch cắn răng gửi 50 vạn qua, nét mặt lạnh lùng: “Chuyển xong , cô xóa video cho !”
Giang Lê Thanh cũng  dài dòng, trực tiếp xóa bỏ video  ngay  mặt  .
“Còn phần ở nhà cô nữa…”
“Hoắc thiếu gia yên tâm.” Giang Lê Thanh  ngọt ngào: “ lo lắng cho sự tôn nghiêm của , nên  cop  đây thì   xóa camera , nhất định sẽ  mang thêm phiền phức cho  . Nếu   yên tâm,  thể cùng  tới nhà họ Giang check .”
“Không cần.” Hoắc Bạch  lạnh: “ tin cô  dám  gì, cầm tiền  biến ,     thấy cô.”
“ .” Giang Lê Thanh đắc ý vì kiếm  50 vạn, tự nhiên  Hoắc Bạch cũng thấy giống như một thỏi vàng di động, cô duỗi tay mở cửa,  quên căn dặn: “À quên, quà  mang cho   đó, nhớ chậm rãi hưởng thụ.”
Quà?
Hoắc Bạch liếc qua chiếc túi tinh xảo.
Lửa giận  tên bỗng xông thẳng lên đầu.
Tiếng thông báo điện thoại vang lên liên tục, Hoắc Bạch tùy tiện mở .
Vương Cường Cường: “Anh Hoắc,  Nặc Nặc  con nhà quê  tới thăm  ? Ha ha ha ha! Anh  gọi  đánh cô  một trận đấy chứ? Thật    hổ, còn dám sang nhà tìm …”
Triệu Minh: “Cô  đúng là   tự lượng sức . Anh Hoắc,   mấy câu ,    cho cô   mặt ?”
Những lời trêu chọc  ngừng xuất hiện.
Quả thực, Hoắc Bạch sống tới từng  ,  gì  ai dám trêu chọc  ? Càng đừng  đến uy hiếp!
    lòi   một Giang Lê Thanh!
Hoắc Bạch   bộ tin nhắn trong nhóm chat, bàn tay cầm di động nổi hết cả gân xanh,  thở dần trở nên hổn hển, chỉ  hai phút,   đột nhiên bùng nổ, ném điện thoại  vách tường, vẫn  cảm thấy hả giận,  thấy túi quà bên cạnh,    hề do dự mà ném nó  ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-bat-toi-lam-ca-uop-muoi-trong-truyen-nguoc/chuong-24-chua-tung-gap-nguoi-phu-nu-nao-khong-biet-xau-ho-nhu-vay.html.]
Một chiếc bình văng  khỏi túi, rơi xuống mặt sàn, gạo trắng sền sệt hòa với chất lỏng và cá  bung bét giữa mảnh vụn thủy tinh.
Rất nhanh, mùi thối lan , Hoắc Bạch   nên miêu tả thế nào, giống như mùi cá chết,  giống như mùi tất của ông chú 50 tuổi  7 ngày  giặt,  mùi chua gắt hòa cùng với mùi thối, còn  sát thương hơn cả vũ khí sinh học nữa, mùi thối bay đầy trong  khí.
“Ọe…”
Hoắc Bạch nôn.
Anh  tức đến hoa mắt chóng mặt,  nghĩ tới đó là “món quà” mà Giang Lê Thanh mang tới tặng, hai mắt   lập tức đỏ bừng lên.
“Giang Lê Thanh… Ọe…” Hoắc Bạch  nôn  mắng to: “Cô chờ đó cho ! Ọe…”
Tiếng mắng xuyên thấu qua cánh cửa, truyền  ngoài.
Giang Lê Thanh   bao xa  dừng bước , nhún vai  với hệ thống: “Nhìn ,    thích món quà tao tặng.”
Giang Lê thanh đưa  kết luận: “Anh   nỡ tao…”
Hệ thống: [...]
[Ting!]
[Nhiệm vụ chính   thành, tiến độ 15%]
Được lắm!
Có câu  như thế nào nhỉ? AI vĩnh viễn  thể  thế  con .
Cho dù  hệ thống chủ thần hạn chế, nhưng đạo cao một thước, ma cao một trượng, hệ thống là vật chết, con  là vật sống.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
He he,  gì  khó  cô!
Giang Lê Thanh vui vẻ cưỡi xe điện của  rời , khi sắp  cửa chính, cô suýt đụng  một chiếc SUV màu đen.
Xe SUV   kiểu dáng khiêm tốn, nhãn hiệu cũng  quá xa xỉ, nhưng  thể tự do   nhà họ Hoắc,  lẽ cũng    bình thường.
Giang Lê Thanh dịch xe sang mép đường,   gì thêm, vặn ga phóng  ngoài.
Xe điện Tiểu Lam của cô  gây chú ý, Hoắc Nghiên khẽ liếc , thấy một cô gái tóc ngắn ngang vai, mặc áo sơ mi và quần bò gọn gàng,  hề giống như cô gái tóc đỏ ăn mặc lôi thôi hôm , bây giờ  mới thấy  mấy phần trẻ con mà độ tuổi  nên .
“Tiên sinh, đến .”
Hoắc Nghiên thu tầm mắt , mở cửa xuống xe.
“Tiên sinh  về.” Quản gia  ngoài nghênh đón, nét mặt khó tả.
Hoắc Nghiên đánh giá một lúc, hờ hững hỏi: “Hoắc Bạch ? Nghe  nó  ốm?”
Quản gia đáp: “Thiếu gia vẫn   ngoài, nhưng lúc nãy cô Giang đến, thiếu gia đang  tức giận.”
Hoắc Nghiên gật đầu, cất bước lên lầu.
Vừa mở cửa phòng, một mô hình Iron Man  lượng  hạn đập tới.
Hoắc Nghiên nghiêng  né tránh, thuận thế tiếp .
Hoắc Bạch vẫn đang nổi giận.
“Cút !   bảo    cho phép thì    cơ mà?”
“Cút hết !”
Trong phòng  vô cùng hỗn loạn.
Hoắc Bạch gần như đập hỏng nửa mặt tường, Hoắc Nghiên hít một , hương vị khó ngửi khiến   nhíu mày .
Anh tránh  đống bầy nhầy  mặt đất, cầm điều khiển mở rèm cửa , đợi cả phòng sáng lên, Hoắc Bạch   giường mới chịu  đầu .
Vốn tưởng là  hầu  lên, ai ngờ  kịp nổi nóng thì  đối diện với ánh mắt của Hoắc Nghiên.
Ánh mắt của  cầm quyền trẻ tuổi lướt qua  , sinh   mang khí thế vương giả, đối mặt với   cũng  thu liễm chút nào.