Áo khoác đồng phục ẩm ướt dính  , đúng là  dễ chịu.
Tô Húc cởi áo khoác, bên trong   chỉ mặc một chiếc áo cộc tay màu đen, áo trong cũng  ướt, nhưng    thể cởi nốt  .
Tô Húc đành mặc như , cầm cây lau nhà lau  sàn nhà đầy nước.
Anh  cảm thấy  bực bội.
Trước đây,   theo đuổi Giang Lê Thanh chỉ vì cá cược, cũng  cắm sừng Hoắc Bạch,  ngờ bây giờ   khổ cực như thế .
“Tô Húc,   thật đấy.”
Lúc , đỉnh đầu chợt truyền đến tiếng  nghẹn ngào của Giang Lê Thanh.
Tô Húc sửng sốt,  đầu  ,   từ khi nào vành mắt cô  ửng đỏ.
“Ở nhà… bình thường đều là   việc,  từng  ai giúp ,  là  đầu tiên…”
Đương nhiên Tô Húc   chuyện về cô.
Thấy vẻ mặt cảm kích của cô, sự áy náy bỗng nhiên ập tới, xua tan  sự khó chịu  .
Động tác lau nhà của   nhanh hơn: “Không  , về  chỉ cần là em trực nhật,   thể tới giúp em.”
Giang Lê Thanh   thì đáp: “Trực nhật   thể tự , nhưng  một  việc, chỉ   mới giúp  .”
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tô Húc  xong lời  thì kinh ngạc: “Chuyện gì thế? Em  .”
Giang Lê Thanh lấy mấy cuốn sách bài tập  dày ở  bàn, nhíu mày : “  mất gốc kiến thức  nghiêm trọng, cho nên  luyện vài bộ đề, như  thì lúc thi  thể đạt điểm cao, nhưng một      nhiều như … Tô Húc,  thông minh như thế,  thể giúp  một chút ?”
Cô đưa mắt sang, ánh mắt chờ mong.
Câu  “Anh thông minh như thế” của cô  khiến Tô Húc sững sờ.
Quả thực, từ nhỏ     thông minh,  giờ  thi luôn  trong top 5.
 những  bạn gái  của    khen    trai, chơi bóng rổ  thì cũng khen   hào phóng, đây là  đầu tiên   coi trọng trí tuệ của  .
Tô Húc: “Chương trình học của trường em và trường   lẽ  giống , em chờ  cầm về xem thử  nha,  đó  sẽ chỉnh  cho em một bản  chỉnh, nhưng mà  cho  chút thời gian.”
“Thế cũng  ạ.”
Giang Lê Thanh    thuận tay nhét sách bài tập  balo của  .
Đợi hai  quét dọn xong, Giang Lê Thanh khóa cửa phòng ,  với Tô Húc: “Anh giúp  nhiều như , để  mời  ăn cơm.”
Gió lạnh thổi tới, áo phông cộc tay    đủ che chắn, khiến   nổi hết cả da gà.
   cũng  tiện từ chối, bèn cứng đầu  cùng Giang Lê Thanh  cổng trường ăn bún thập cẩm cay mà    hề yêu thích.
Sắc trời  tối dần,    cố chấp đòi đưa cô đến cổng ký túc xá,  đó mới chà xát cánh tay đang run lên của , trở về trường học.
Hôm nay   về quá muộn,   ký túc   đám  em trêu chọc.
“A Húc hẹn hò về  đấy ?”
“Có hôn môi ?”
“Quần áo cũng cởi, xem  là hôn .”
Tô Húc   thì im lặng, ném bao lên bàn: “Ăn  linh tinh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-bat-toi-lam-ca-uop-muoi-trong-truyen-nguoc/chuong-76-noi-cach-khac-kieu-nguoi-nhu-nay-rat-de-nam-bat.html.]
Anh    thời gian trêu đùa với mấy  , vội vàng  phòng tắm nước nóng,  đó bắt đầu  sách, sửa  đề cho Giang Lê Thanh.
Đám bạn cùng phòng tò mò vây đến,  thấy   đang  gì thì cả đám đều kinh ngạc: “Đây là đề lớp 11 ?”
“Ừ,  giúp Giang Lê Thanh.” Tô Húc   lãng phí thời gian,      .
Bạn cùng phòng   thì vui vẻ: “Mới  hai ngày mà  giúp    đề ,  cũng tốn sức quá đó!”
“Cậu  hiểu  .” Tô Húc  với giọng điệu của  từng trải: “Nếu tán gái mà  nỗ lực thì con gái nhà    thể chung tình với  .”
Giang Lê Thanh càng ỷ    thì càng .
Càng ỷ , lúc chia tay càng đau xé ruột gan,  nhất là chia tay ngay  mặt Hoắc Bạch, nghĩ thôi  thấy dễ chịu .
Tô Húc đột nhiên lấy  tinh thần, tập trung  đề.
Có lẽ là nhiễm lạnh, đến 9 giờ tối   bắt đầu hoa mắt chóng mặt,  cầm nổi bút.
Tô Húc đang định  ngủ thì   shipper giao đồ ăn gọi tới.
Giang Lê Thanh: “Tô Húc,  lo  sinh bệnh nên đặt cho  ít thuốc và ít đồ ăn,  nhớ uống.”
Tin nhắn của cô gái  ngọt ngào, mỗi dấu câu đều mang theo sự vui vẻ.
Tô Húc  tin nhắn , đột nhiên cảm thấy  khó tả.
Anh   quen năm, sáu  bạn gái, nhưng tính cách  nào cũng  tùy tiện, gặp dịp thì chơi,   ai quan tâm đến sức khỏe của  .
Tô Húc nhờ bạn cùng phòng xuống lầu lấy thuốc.
Sau khi uống thuốc,   cảm thấy đỡ hơn nhiều, bèn bỏ suy nghĩ lên giường nghỉ ngơi, tiếp tục giải đề khi cả phòng   ngủ.
Tô Húc  xong  bộ đề  thứ sáu.
Sau khi gửi tin nhắn cho Giang Lê Thanh,   phóng xe đạp lao thẳng tới Anh Hoa.
Giang Lê Thanh đang định cùng Giang Ngạn Thanh về nhà, nhưng vì Tô Húc đến, cô bảo Giang Ngạn Thanh về ,  đợi một  ở cổng trường.
Sau đó, cô  thấy tiếng chuông xe đạp leng keng, Tô Húc xuất hiện  mặt cô.
Anh  lấy quyển sách bài tập  dày trong balo : “Cho em ,  giúp em phân loại , trong đó  55 đề dễ, 47 đề trung bình, 15 đề quan trọng, và còn  38 đề dễ  sai. Có nhiều đề như ,  sợ em  nhớ nên  giúp em phân loại.”
Giang Lê Thanh cúi đầu xem sách.
Giang Ngạn Thanh là kiểu đầu óc thông minh, nhưng ghi chép   cẩn thận.
Tô Húc thì khác, từng đề đều  đánh dấu rõ ràng,   dễ hiểu.
Giang Lê Thanh cất sách : “Vất vả cho  .”
“Không  gì.” Tô Húc gãi đầu một cái, thấy cô xách một túi hành lý nho nhỏ,   hỏi: “Em chuẩn  về nhà ?”
“Vâng.” Giang Lê Thanh gật đầu: “ tài xế  đưa  trai  về  .”
Cô  là thật, nhưng rơi  tai Tô Húc  thành nghĩa khác.
Trong mắt Tô Húc, Giang Lê Thanh thật sự  đáng thương, từ nhỏ  lưu lạc bên ngoài,  khi về nhà    cưng chiều.
Cô ở  ký túc xá trường, còn chăm học như thế, rõ ràng là một cô nhóc đáng thương   cha  thương yêu.
Nói cách khác, kiểu  như   dễ nắm bắt.