Từ khi  phận của Giang Nặc Nặc  bại lộ, bà Triệu   thành kiến với hai  con .
Con gái  lưu lạc chịu khổ ở ngoài thì  thương,  thiên vị đứa con gái khác; thiên vị cũng đành,  đó còn bịa  những lời  dối vô lý,  che giấu sự thật.
Theo bà  thấy, hai vợ chồng già  ít nhiều cũng  vấn đề về đầu óc.
Qua chiếc gương thử đồ lớn, Giang Lê Thanh thấy sắc mặt của hai  con phía   , liền thuận theo lời bà Triệu : " , cháu cũng thích gần gũi  của  khác hơn." Cô còn cường điệu: "Mẹ trộm về  thơm hơn."
Giang phu nhân: "..."
Giang Nặc Nặc: "..."
Kevlin đang nghiêm túc trang điểm,    nhịn   thành tiếng, phá vỡ lớp mặt nạ lạnh lùng  đó.
Giang phu nhân ở đây như   đống lửa, bà  hít sâu một  kéo tay Giang Nặc Nặc,  với Kevlin: "Vậy thì    phiền các cô nữa, chúng   ngoài đợi."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Đang định    ngoài thì Kevlin đột nhiên lên tiếng: "Xin , Giang phu nhân,  e rằng   thể tạo mẫu cho bà và con gái bà ."
Giang phu nhân ngạc nhiên  đầu ,  kịp hỏi thì Giang Nặc Nặc bên cạnh  lên tiếng : "Tại ? Vì Giang Lê Thanh ?" Giang Nặc Nặc vẫn như , bất kể chuyện gì xảy , đều quen thói đổ hết  tội  lên đầu cô.
Kevlin lắc đầu, nhẹ nhàng giải thích: "Giang tiểu thư sẽ tham dự tiệc tối ngày mai, khi Giang phu nhân đặt lịch với , bà  thông báo thời gian cụ thể của tiệc tối, nếu Giang phu nhân cũng tham dự tiệc tối ngày mai thì   thể sắp xếp thời gian; nếu là bốn ngày  thì tất nhiên là  thể."
Kevlin còn lịch sự hỏi thêm một câu: "Vì , Giang phu nhân, nếu bà  định tham dự tiệc tối của con gái , bà  thể cho   thời gian cụ thể  ?"
Ngay khi lời  thốt , bầu  khí trở nên  ngượng ngùng.
Bà Triệu khoanh tay   chiếc ghế sofa dành cho khách nghỉ ngơi bên cạnh,   dậy, cất lời chế giễu: "Giang phu nhân, là bạn học cũ của cô,    một câu.”
“Dù  thì Thanh Thanh cũng là con gái ruột của cô, ngày mai là tiệc tẩy trần của con bé, là ngày công khai  phận của con bé với  , cô là  mà  quan tâm cũng đành,  mà  lo cho con nuôi , chuyện  mà truyền  ngoài thì cô và chồng cô đều mất mặt."
Bà  bóng gió mỉa mai.
Bàn tay cầm túi xách của Giang phu nhân vô thức nắm chặt , đột nhiên cảm thấy khó xử nhưng   tiện phản bác.
Giang Nặc Nặc bên cạnh  chịu  khi bà Triệu  Giang phu nhân như , lập tức   bênh vực: "Phu nhân Triệu, một  ngoài như bà đương nhiên  ,  đây Giang Lê Thanh  đuổi    khỏi nhà, ngay cả khi    chăm sóc thì cũng  thể chăm sóc ."
Hai chữ " ngoài" khiến sắc mặt bà Triệu lập tức lạnh .
Lúc , lớp trang điểm cơ bản   thành, nhân lúc Kevlin  đầu tìm son môi, Giang Lê Thanh  ghế về phía Giang Nặc Nặc.
Cô  như  : "Giang Nặc Nặc, theo  thấy cô cũng đừng  học nữa, với cái tài  đen thành trắng,  trắng thành đen của cô, cứ  bên bờ sông Hoàng Hà mà tụng kinh, nước sông Hoàng Hà cũng  thể  cô tụng thành trắng."
Giang Lê Thanh học theo giọng điệu  đó của cô , quái gở : "Một  ngoài như cô xúi giục   bỏ nhà  cùng cô thì dù    tìm   chăm sóc, cũng tìm~~thấy~~."
Giang Nặc Nặc hít một ,  kịp mở miệng, Giang Lê Thanh  chỉ  mũi cô , mắng từng chữ từng chữ: "Cô là đứa ăn, cắp, , , khác."
Giang Nặc Nặc trợn tròn mắt: "Giang Lê Thanh, cô chú ý thái độ của  ! Có ai  chuyện như cô ?"
Giang Lê Thanh bất lực nhún vai: "Xin , thái độ của  chỉ dành cho  bình thường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-bat-toi-lam-ca-uop-muoi-trong-truyen-nguoc/chuong-89-co-la-dua-an-cap-me-nguoi-khac.html.]
Giang Nặc Nặc định mắng  nhưng  Giang phu nhân ở phía  ngăn .
Bà   nhận  sắc mặt Kevlin  vui, dù  đây cũng là bên ngoài, nếu thực sự truyền  ngoài thì  chỉ  bà  mà cả nhà họ Giang cũng sẽ  ảnh hưởng.
"Không , chúng  đến chỗ khác ."
Giang Nặc Nặc đành nuốt cục tức  bụng.
Nhìn bóng lưng hai  con rời , bà Triệu lè lưỡi: "Chân Giác, cô tuyệt tình thật đấy..."
Giang phu nhân khựng , ngay giây  liền bước nhanh như gió,  giày cao gót cộc cộc, dẫn Giang Nặc Nặc đến một nơi khác.
Sau khi trang điểm và tạo kiểu xong, bà Triệu đưa Giang Lê Thanh đến một nhà hàng sang trọng để ăn tối.
Bà  gọi  nhiều món cho Giang Lê Thanh, hầu như đều là những món cô thích ăn.
Đối mặt với một bàn  sơn hào hải vị,  thêm sự bảo vệ của bà Triệu dành cho cô  nãy, Giang Lê Thanh  thể  là  cảm động.
"Cảm ơn cô Triệu."
Cô  một  nữa cảm ơn nhưng so với lúc đầu thì bây giờ chân thành hơn nhiều.
Bà Triệu bật : "Con bé ,  đây đến nhà cô lấy thẻ của cô   thấy khách sáo, giờ  khách sáo ."
Giang Lê Thanh  trừ cúi đầu.
Cô   mà, bà Triệu chắc chắn    mục đích của cô ngay từ đầu.
Thấy Giang Lê Thanh đột nhiên im lặng, bà Triệu thở dài: "Thanh Thanh, thật  con cũng đừng quá để ý đến thái độ của  con, so với việc cha  con  yêu con  , yêu con bao nhiêu thì điều quan trọng hơn là con  trong tay bao nhiêu."
Giang Lê Thanh ngẩn , ngẩng đầu lên, cô  thấy  mặt bà Triệu là vẻ nghiêm túc  từng .
"Trong giới thượng lưu, tình cảm là thứ  đáng giá nhất và cũng khó mua nhất.”
“Một ngày nào đó con trở nên  giá trị,  ích, họ sẽ tự nhiên đến yêu con nhưng thứ tình cảm đó  chắc  đáng trân trọng."
Bà Triệu hạ giọng: "Đợi đến khi tiệc tối ngày mai kết thúc, địa vị của con trong nhà họ Giang về cơ bản  vững chắc, việc tiếp theo con   là tranh giành, thứ nắm trong tay mới là của ."
Giang Lê Thanh chậm rãi dùng d.a.o nĩa xiên miếng bít tết trong đĩa, thấy bà Triệu lo lắng cho cô, cô mỉm : "Quả nhiên,  của  khác đúng là thơm hơn."
Chỉ tiếc là xà nhà thẳng mà kèo nhà cong.
Bà Triệu  giận, cưng chiều gõ  trán cô: "Nói bậy."
Giang Lê Thanh  hờ hững: "Cô yên tâm, Giang Nặc Nặc sẽ  bước qua  cánh cửa đó ."
Cứ xem đến lúc đó  cô chọn thế nào.
Là cố chấp vì Giang Nặc Nặc mà  xuất hiện trong tiệc của cô;  là từ bỏ Giang Nặc Nặc, cùng cô giả vờ  mặt   là một cặp  con tâm đầu ý hợp.
Với tính cách của Giang phu nhân, Giang Lê Thanh cho rằng sẽ là phương án .