Giang Lê Thanh  kịp  đến phòng tiệc   Hoắc Bạch chặn .
Thiếu niên dường như  đợi ở đây  lâu, hôm nay   mặc vest, đeo cà vạt, tóc tạo kiểu, để lộ vầng trán đầy đặn và hai hàng lông mày rậm,   lười biếng  ở đó,  cũng  dáng  mẫu.
Giang Lê Thanh   gì, chỉ    chằm chằm.
Nơi   ở vị trí  hẻo lánh của khách sạn,   ai  gần, tiếng ồn ào trong phòng tiệc  một cánh cửa lớn ngăn cách  , bốn bề yên tĩnh  một tiếng động.
Hoắc Bạch   vòng vo, trực tiếp chất vấn: "Giang Lê Thanh,  hôm đó là cô đúng ?"
Giang Lê Thanh: "?"
Hoắc Bạch  lạnh: "Cô đừng giả vờ ngây thơ." Anh  nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến những chuyện xảy  trong con hẻm,  hổ và tức giận đan xen, khiến mặt   đỏ bừng, khó  thể  nên lời: "Giả vờ là đàn ông quấy rối , cô  thấy ghê tởm ?"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Giang Lê Thanh bừng tỉnh, giúp   tóm tắt  nội dung một cách đơn giản: "Ý  là, nửa đêm   về nhà,  một tên đàn ông đồi trụy quấy rối trong hẻm,   cho rằng là  ?"
Hoắc Bạch   gì, đáy mắt thoáng hiện lên sự ghê tởm rõ ràng.
Hai ngày nay    ngủ , chỉ cần nhắm mắt  là  thấy giọng  kinh tởm bên tai, dù  ngủ cũng sẽ mơ thấy những giấc mơ  mấy  .
Ngoài  còn  bóng ma tâm lý nghiêm trọng.
Hoắc Bạch  dám gọi mấy  bạn   chơi như thường lệ, chỉ sợ  gặp  chuyện ; thậm chí ngay cả việc khoác vai cũng thấy khó chịu, những ngày tan học  buổi tối,  thấy ngõ đối diện đường phố,   sẽ tưởng tượng  đó vẫn  ở đó, chờ đợi hoặc   .
Hoắc Bạch trở nên đa nghi, hoảng sợ, lúc nào cũng bất an, càng nhiều hơn là buồn nôn ghê tởm.
Hai ngày nay,      nôn bao nhiêu .
Hoắc Bạch cũng  dám kể chuyện mất mặt  với Hoắc Nghiên, thậm chí La quản gia cũng  , chỉ âm thầm đưa tờ tiền đó cho công ty giám định chuyên nghiệp, nhưng tờ tiền đó ít cũng  qua tay hơn hai mươi , chỉ riêng việc tìm dấu vân tay thì    thể tìm  .
Còn một cách nữa là tìm thám tử tư,  từng nhà, từng hộ các cửa hàng gần đó để tìm chủ nhân từng sở hữu tờ tiền , nhưng chỉ cần nghĩ đến việc  tiết lộ thông tin cá nhân cho thám tử,     .
Chẳng lẽ chuyện   cho qua như thế ? Tất nhiên là  .
Hoắc Bạch ép  nhớ  tất cả các chi tiết của ngày hôm đó.
Từ chiều cao đến giọng , đến từng câu gã  , còn cả cảm giác  chạm  ngực, ... Hoắc Bạch phát hiện  điều bất thường.
Giọng  của  đó đúng là đàn ông, lòng bàn tay tuy  vết chai nhưng tổng thể  mềm mại,  giống tay đàn ông.
Nghĩ đến việc Giang Lê Thanh  biến mất giữa chừng, nếu  về ký túc xá thì  đến năm mươi phần trăm khả năng  vòng qua ngõ hẻm, thèm khát cơ thể   mà   chuyện , chuyện  cũng   là  thể.
Hoắc Bạch khẳng định  đó là cô.
Khi     chuyện  là Giang Lê Thanh, cảm giác buồn nôn kéo dài dây dưa trong cơ thể và tâm trí   lập tức biến mất, thậm chí còn biến thành sự tự mãn  hiểu nổi.
Anh  tiến  gần, nở nụ  đắc thắng: "Giang Lê Thanh, cô còn thích  đúng ?" Hoắc Bạch     cúi   gần Giang Lê Thanh: "Cô vô duyên vô cớ kết giao với Tô Húc, chẳng  là  chọc tức  ;  dám quấy rối  một cách quang minh chính đại, liền giả vờ thành biến thái  gần , cô đúng là lắm trò~"
“Cô đúng là lắm trò~”
“Thật lắm trò~”
Giang Lê Thanh  sớm hiểu ,    lương thiện, nếu  sẽ gặp quả báo, xem , quả báo của cô  đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-bat-toi-lam-ca-uop-muoi-trong-truyen-nguoc/chuong-92-den-roi-cai-chung-muc-cua-ky-chu-lai-den-roi.html.]
Giang Lê Thanh mặt  biểu cảm gật đầu: "Anh  đúng,   chỉ lắm trò, mà còn lắm tuyệt chiêu,    thử ?"
Hoắc Bạch sững sờ.
Chưa kịp phản ứng thì thấy Giang Lê Thanh khuỵu gối, thúc  bụng  của  .
Lần  là trực tiếp nhắm  chỗ .
Hoắc Bạch  đỡ , đau đến mức nhăn nhó,   ôm bụng, vẫn  kịp  hồn thì Giang Lê Thanh  dùng khuỷu tay đánh mạnh  gáy  .
Hoắc Bạch  đánh cho đầu váng mắt hoa, mí mắt trĩu xuống, ngất lịm .
Giang Lê Thanh đảo mắt,   nên lời: buồn , cho dù là cô  thì  chứ? Cô  khùng  mà còn tự chứng minh trong sạch với  , đồ thần kinh.
Hệ thống  Hoắc Bạch   đánh một trận, lập tức lo lắng: [… Ký chủ, lát nữa còn   nhiệm vụ.]
Giang Lê Thanh : [Tao  chừng mực.]
Hệ thống: […]
Đến , cái chừng mực của ký chủ  đến … 
Giang Lê Thanh  tay  nặng  nhẹ, huống hồ tên nhóc   trời phù hộ, nhất thời  c.h.ế.t .
Cô  ngoài gọi hai  phục vụ, bảo họ đưa Hoắc Bạch đến phòng khách  tầng bốn.
Nghĩ đến nhiệm vụ ghê tởm đó, Giang Lê Thanh chỉ  thể miễn cưỡng   một chiếc giường với   đủ năm phút.
Nghe tiếng hít thở của Hoắc Bạch bên cạnh, Giang Lê Thanh co   góc giường,  chịu nổi nữa: [Nhiệm vụ chỉ  chung phòng,   ở bao lâu đúng ?]
Hệ thống: […]
Giang Lê Thanh: [Vậy   dậy đây.]
Hệ thống  phản bác tức là mặc định là đúng.
Giang Lê Thanh nhanh chóng  dậy chỉnh  quần áo,  trở  tiệc.
Cha Giang thấy Giang Lê Thanh trở về, lập tức cầm ly rượu  tới.
Ông   híp mắt: "Thanh Thanh, hôm nay vui ?"
Giang Lê Thanh qua loa lấy lệ: "Cũng ."
Người phục vụ  tới đưa , cha Giang tự nhiên cầm một cốc nước đưa tới: "Thấy con cả tối  ăn gì, uống chút nước cho đỡ khô cổ , đợi    gần hết  lên lầu nghỉ ngơi một chút, lát nữa cha sẽ bảo nhân viên mang đồ ăn lên cho con."
Cha Giang tỏ   chu đáo, cô ừ một tiếng, nhận lấy cốc, nhấp một ngụm  ánh mắt chăm chú của ông .
Thấy ,  mặt ông  lộ  nụ  vô cùng hài lòng.
Lúc    đến trò chuyện, Giang Lê Thanh   giả vờ lau miệng, nhổ hết nước  khăn.
Sau đó cô để ý thấy bàn thức ăn, mắt cô sáng lên,    đến bàn thức ăn lấy một bát cháo hải sản, đổ một ít nước ,    đưa cho Cha Giang.