Bàn tay bà gầy guộc, nâng lấy mặt , chỉnh  mấy lọn tóc  trán cho .
Ta thành thật kể  chuyện sắp hoà ly cho bà.
Bà thở dài một , chốc lát ánh mắt sáng lên,  : “Nam Ý, Mục Nhiên  hưu thê, giờ con cũng hoà ly,  thể cân nhắc  dâu nhà   ?”
Tim  chợt rung lên,    thế nào cho .
Mục lão phu nhân như   tâm trạng của , vỗ vai : “Ta còn  ở  kinh vài ngày, chuyện hôn nhân đại sự cần thận trọng,  vội, con cứ suy nghĩ từ từ.”
Ta  theo bà khuất xa,   , Lục Lâm Kiêu   từ lúc nào    hành lang, đôi mắt  băng lạnh, chăm chằm  .
"Thẩm Nam Ý, là ngươi phụ  ."
Ta  như   thấy,  đầu  ,  sải một bước đuổi theo, giữ chặt cổ tay .
"Làm gì?"
"Đi theo  về."
"Về ? Căn nhà chẳng    ngươi bán  ?"
"Chưa bán, Mục Nhiên vì tình nghĩa xưa, dâng tấu cầu xin, Vãn Vãn   thả  ."
Ta nghẹn lời: "Vậy thì  quá , hai   thể danh chính ngôn thuận ở bên , hệ thống  thể đưa ngươi về nhà ."
Lục Lâm Kiêu đột nhiên khựng , như thể một phần ký ức  phai nhạt đột nhiên  đánh thức.
Dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt tuấn tú của  hiện lên một tia u buồn.
"Nam Ý, mấy ngày nay   suy nghĩ  rõ ràng, năm năm sớm tối bên , nàng  sớm khắc sâu  lòng  ,  nguyện ý vì nàng mà ở , chúng  cùng  sống thật vui vẻ, quên  hệ thống,  một đôi phu phụ bình thường,  ?"
Ta  sức gạt tay  : "Sống cùng ? Một chồng hai vợ ? Ngươi cũng  ,  là  văn minh hiện đại,   thể chấp nhận một  chồng mà lòng  hướng về ."
Hắn giật mạnh tay,  ngã  lòng , đau đến mức nước mắt trào .
Giọng Lục Lâm Kiêu kìm nén  và lạnh lẽo: "Muốn  cũng , nhưng ngươi còn nợ  một lời giải thích."
"Giải thích gì?"
"Ngươi   vẫn còn thích Mục Nhiên ?"
Ta  bất lực, cái tên  giờ  quá xa lạ với , thậm chí nhất thời  còn  thể nhớ  hình dáng Mục Nhiên nữa.
"Nếu ngươi nghĩ như  sẽ thoải mái hơn,  thì cứ coi như   phụ ngươi,    lòng, xin ngươi buông tay  , Lục Lâm Kiêu."
Lục Lâm Kiêu ngẩng khuôn mặt căng cứng như như khối băng khắc, đôi mắt tĩnh lặng như biển sâu, giọng  lạnh lùng đến mức kiêu ngạo: "Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận ."
Tay  buông thõng vô lực,  nhân cơ hội bỏ chạy.
Trước khi ngủ,  gạt bỏ  tạp niệm.
Tất cả đều  còn quan trọng nữa.
Chỉ còn hai ngày nữa là   thể về nhà .
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-cua-han-noi-phu-ta-han-se-duoc-tro-ve-vua-hay-he-thong-cua-ta-cung-vua-tinh-lai/chuong-7.html.]
Tối hôm đó,    giấc ngủ ngon nhất trong những ngày qua tại quán trọ.
Khi tỳ nữ của Mục lão phu nhân đến gõ cửa,   mới tỉnh dậy.
Bà  hỏi   suy nghĩ kỹ , bà  bà sắp về Tây Bắc.
Ta lắc đầu, từ chối ý  của bà.
Bà thở dài một tiếng tiếc nuối  .
Khi trong phòng  còn ai,  thử triệu hồi hệ thống.
Gọi ba ,   phản hồi.
Ta nghĩ, chuyện về nhà  lẽ  thất bại .
Khi tiếng "ting ting" quen thuộc vang lên,   thẳng dậy.
"Hệ thống, ngày mai ngươi đưa  về nhà bằng cách nào?"
[Ký chủ, xin chào, trưa mai, ký chủ chỉ cần nhảy từ  cao xuống,  sẽ đưa ký chủ về nhà.]
"Ngươi sẽ  đột nhiên trục trặc như  đó chứ?" Có kinh nghiệm  ,   yên tâm về nó lắm.
[Ký chủ yên tâm,    sửa chữa nâng cấp, ký chủ   thành nhiệm vụ hoà ly,  đảm bảo sẽ đưa ký chủ về nhà an .]
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Đêm đó,  ngủ  sâu.
Ta  suy nghĩ  lâu xem  nhảy từ  xuống.
Quán trọ đương nhiên là  , sẽ  ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của  .
Vách núi,  khó tiếp cận.
Thế là  chọn thành lầu.
Giữa trưa, nhân lúc quan sai gác cổng  đổi ca,  lặng lẽ lẻn lên.
Một chân   bước lên thành đá của thành lầu, nghĩ đến việc sắp  về nhà, tim đập nhanh như trống dồn.
Chợt, một cánh tay kéo  về phía ,  cùng  ngã xuống đất.
"Thẩm Nam Ý, ngươi điên  ? Tại    tự vẫn?" Khóe mắt Lục Lâm Kiêu  đỏ,  ôm chặt lấy .
"Ta theo dõi ngươi từ khi ngươi  khỏi quán trọ,   vì  hoà ly với ngươi, ngươi nghĩ quẩn,  tìm cái c.h.ế.t . Ta      ,  nguyện ý vì ngươi mà ở ..."
Gió  thành lầu  lớn, cùng với lời  của Lục Lâm Kiêu xuyên qua lồng n.g.ự.c .
Ta   rõ giọng , liều mạng giãy giụa, thư hoà ly rơi .
Lục Lâm Kiêu nhanh hơn  một bước, nhặt lên, kiên quyết : "Không hoà ly nữa, ngươi vẫn là thê tử của ,  ."