22
 
Nguyên Hoằng  trở về từ sớm,  mặt đầy vẻ kinh hoàng.
 
Nó nhỏ giọng hỏi : "Mẫu hậu, những hộ vệ   vẻ  ."
 
Ta vỗ vỗ tay nó, giữ nó  bên cạnh.
 
Bề ngoài bãi săn vẫn gió êm sóng lặng.
 
 ở đây  yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng chim hót cũng   thấy.
 
Tiếng trống của Cấm Vệ quân vang lên dồn dập, gọi những  đang  săn bên ngoài trở về.
 
Tất cả   đều  chặn  trong doanh trại, Cấm Vệ quân canh giữ bên ngoài.
 
Lý do mà Hoàng đế đưa  là, trong bãi săn xuất hiện hổ dữ, Hoàng đế sẽ dẫn Cấm Vệ quân  săn hổ,  cho phép bất kỳ ai tự ý  .
 
Ta vén rèm lên   xa.
 
Vô  Cấm Vệ quân di chuyển trong rừng cây, bên hông đeo đao nhuốm máu.
 
Thỉnh thoảng  mùi m.á.u tanh theo gió bay tới.
 
Ta thậm chí còn mơ hồ  thấy, tiếng kêu thảm thiết và tiếng gào thét trong gió.
 
Trong tay  cầm cung tên, Nguyên Hoằng cầm một cây thương dài của Cấm Vệ quân.
 
Bọn  sợ   xông  doanh trại.
 
Ta lo lắng bất an suốt nửa ngày, đến khi trời  tối, bên ngoài mới trở nên yên tĩnh.
 
23
 
Buổi tối, Hoàng đế trở về, sắc mặt vẫn bình thường nhưng hộ vệ bên cạnh đều    bằng Cấm Vệ quân.
 
Hoàng đế bước  doanh trại của , trầm mặt hỏi: "Là nàng sai   điều động binh mã? Sao nàng  phát hiện  hộ vệ   thế?"
 
Vì  tự ý điều động binh mã, nên   tin ?
 
Da đầu  tê dại,   những lời  chuẩn  từ : "Nguyên Hoằng còn nhỏ, thần  vô cùng lo lắng nên  sớm sắp xếp hộ vệ bên cạnh nó, bảo bọn họ chăm sóc nó nhiều hơn."
 
"Sáng nay, thần  sai mã phu  kiểm tra ngựa cho bọn họ,  vô tình phát hiện  hộ vệ đều là  xa lạ. Thần  cảm thấy   nên mới sai  bẩm báo."
 
Sắc mặt Hoàng đế nghiêm trọng, cũng   là  tin  .
 
Hắn  : "Hoàng hậu, nàng   ."
 
"Tổng cộng  ba trăm hai mươi mốt hộ vệ   thế, trẫm đều  sai Cấm Vệ quân bí mật xử lý , nàng yên tâm."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-phat-song-truc-tiep-cua-bach-nguyet-quang/chuong-10.html.]
Vì  sớm xử lý những kẻ  trộn  đội ngũ hộ vệ, chắc là sẽ  xảy  tình trạng thảm khốc như trong sử sách ghi chép nữa  nhỉ?
 
Trong lòng  thở phào nhẹ nhõm, thấy Hoàng đế cũng    nhiều với , bèn hỏi: "Hoàng thượng, là ai sai khiến bọn họ ? Thay thế hộ vệ của bãi săn là   gì?"
 
Là mấy     giam cầm ,  là đại thần trong triều nắm giữ binh quyền nhưng  an phận,  là mấy vị sứ giả của các nước ?
 
Chuyện khiến Hoàng đế   tay xóa bỏ ghi chép trong sử sách, là chuyện   tương tàn, cốt nhục tranh đấu  xí ?
 
"Chúng   nên kết thúc chuyến  săn, sớm hồi cung ?"
 
 Hoàng đế  quát lớn: "Hoàng hậu, nàng luôn thông minh, nhưng chuyện  nên nhúng tay  thì  nhất đừng hỏi."
 
"Hồi cung? Hừ, những kẻ đó trẫm  phái  g.i.ế.c hết , hộ vệ của bãi săn cũng đều  Cấm Vệ quân khống chế, còn  nguy hiểm gì nữa?"
 
Ta  , Hoàng đế tự phụ, cho dù  xảy  chuyện cũng  thể rút lui .
 
Có quyền thế chống lưng,   sợ trời  sợ đất.
 
Không giống như , lo lắng bất an mấy ngày nay, còn   lặng lẽ, ngay cả văn võ bá quan cũng  kinh động,  xử lý xong  chuyện.
 
Ta cúi đầu, cung kính  mặt Hoàng đế, nhưng trong lòng  nghĩ ——
 
Nguyên Hoằng   gãy què chân thì vẫn  tư cách tranh giành ngôi vị Hoàng đế.
 
Hoàng quyền ,  sẽ  một ngày thuộc về Nguyên Hoằng.
 
24
 
   vui mừng quá sớm.
 
Vào lúc rạng sáng hôm đó, ngọn núi phía  bãi săn bỗng nhiên bùng phát lũ quét.
 
Ta  đánh thức bởi tiếng trống của Cấm Vệ quân, khi tỉnh    thể  thấy tiếng nước chảy gào thét .
 
[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]
Ta gọi các cung nữ dậy và  khỏi doanh trại, đúng lúc gặp hộ vệ đang ôm Nguyên Hoằng  ngoài.
 
Ở những nơi  địa hình cao hơn thì sáng rực lên bởi những ngọn đuốc chập chờn, hệ thống phát sóng trực tiếp của Tống Thanh Ảnh cũng phát sáng lờ mờ, chiếu sáng gương mặt dữ tợn của Hoàng đế bên cạnh nàng .
 
Dưới chân là bùn đất nhão nhoẹt,  lội bì bõm theo hộ vệ chạy về phía đó.
 
Bùn đất cuồn cuộn cuốn theo cây cối  đổ, suýt nữa thì quét trúng tay  và đổ xuống.
 
Nước trút hết xuống những doanh trại dựng  chân núi.
 
Doanh trại mà   mới ở  đá lớn từ  núi lăn xuống đè bẹp,   nước cuốn trôi.
 
Khắp nơi đều hỗn loạn, tiếng gầm rú của dã thú, tiếng hí của ngựa, tiếng la hét của cung nữ, tiếng ầm ầm của bùn đất đá lăn vang lên chói tai.
 
May mà Cấm Vệ quân đủ đông,  bọn họ ứng cứu, cuối cùng  cũng đến  sườn dốc nơi Hoàng đế đang  mà  gặp nguy hiểm gì.