Trịnh Nghị Minh suy  nghĩ , đột nhiên nhận  Chu Chu là  lên xe  cùng. Điều đó  nghĩa là họ  hề lấy tinh hạch  tạp chất  khi còn ở  địa bàn của gã tang thi vương đó.
Vậy rốt cuộc tại  gã  bám theo họ?
Trịnh Nghị Minh giải thích rằng  một tang thi vương đang theo , chính là con tang thi vương duy nhất họ gặp trong thành phố .
Ý của Trịnh Nghị Minh là    cẩn thận hơn, nhưng  nhanh họ liền phát hiện điều đó dường như chẳng  tác dụng gì, vì ý nghĩ đầu tiên của Chu Chu là: “Gã tang thi vương  đến để gia nhập đội của chúng  ?”
Chu Hỏa trợn to mắt: “Chẳng lẽ đội của chúng   sắp  thêm một tang thi vương nữa ?”
“Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”
Chu Chu lẩm bẩm một : “Không  gã tang thi vương   dị năng gì. Nếu trong đội chúng    ai mang dị năng đó, thì cứ tuyển  .”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Trịnh Nghị Minh hỏi: “Dừng xe ?”
“Hắn cứ bám theo ở phía ,  vẻ như   chúng  chú ý.  bây giờ xem , nếu  giải quyết,  sẽ cứ bám theo mãi. Đây   là chuyện .”
Chu Chu đương nhiên  đó   là chuyện : “Nếu  thì dừng xe ,  giải quyết cho xong.”
Sau khi họ dừng xe  lâu, gã tang thi vương tên Ban Ngày liền từ từ tiến  gần. Hắn chắc cũng     lộ.
Xuất hiện  mặt họ, Ban Ngày vẫn giữ nụ  híp mắt như  đầu gặp mặt: “Ai da,  còn tưởng  trốn kỹ lắm,  ngờ   các ngươi phát hiện nhanh như .”
Trịnh Nghị Minh hỏi thẳng: “Ngươi  mục đích gì?”
Ánh mắt của Ban Ngày  một thoáng dừng    Liễu Phù Ngọc. Điểm , ngoài Trịnh Nghị Minh ,  ai phát hiện.  điều đó  dấy lên một nghi vấn lớn trong lòng Trịnh Nghị Minh: Gã Ban Ngày  và Liễu Phù Ngọc  quan hệ gì ?
 cũng  thể chỉ đơn thuần là cảnh giác với một tang thi vương khác trong đội. Hy vọng là  nghĩ nhiều . “Sao? Không thể  ?”
Ban Ngày xoa cằm: “Thực  cũng    thể .   cảm thấy nếu   thật, các ngươi  lẽ sẽ  tin. Vì những lời , cảm giác ,  lẽ ngay cả  của ngày hôm qua cũng sẽ  tin.  hôm nay, chuyện   thật sự xảy .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-phat-song-truc-tiep-mat-the/chuong-228.html.]
Chu Chu cảm thấy  đang  nhảm, nhưng vẫn  lên tiếng.
Trịnh Nghị Minh thúc giục: “Nói xem.”
Ban Ngày giơ tay chỉ về phía  họ, hướng thẳng  Liễu Phù Ngọc. Liễu Phù Ngọc  chút kỳ quái liếc  Ban Ngày.
Xét về thực lực,  vẫn  đánh  Ban Ngày, nhưng Ban Ngày   đánh  Trịnh Nghị Minh. Cho nên, dù  mục đích gì,  cũng  thể trắng trợn  .
Trịnh Nghị Minh hỏi tiếp: “Còn gì nữa?”
Ban Ngày: “Ta cũng    giải thích thế nào. Lần đầu tiên  thấy  ở bên ,   cảm thấy đây chính là đối tượng mà  vẫn luôn tìm kiếm. Cho nên,  thể để chúng  ở riêng một lát  ?”
Chu Chu là  đầu tiên từ chối, nhưng    thẳng mà dùng ánh mắt  hiệu cho Trịnh Nghị Minh   đồng ý.
Đùa , lỡ như gã tang thi vương  chỉ là nổi hứng  tiêu diệt một thành viên trong đội ngũ dị năng tang thi  dám xâm phạm địa bàn của  thì .
Dù chỉ g.i.ế.c một , nhưng nếu đó là một tang thi vương, thì ý nghĩa sẽ   khác. Cậu lo lắng Liễu Phù Ngọc sẽ   đánh lén g.i.ế.c chết,  moi tinh hạch.
Mà gã Ban Ngày  chắc chắn  quen thuộc địa hình xung quanh, đến lúc đó dù  đuổi theo cũng  chắc  đuổi kịp.
Trịnh Nghị Minh đương nhiên lắc đầu: “Không . Có gì thì cứ  ở đây. Dù  cũng   là chuyện gì  thể để  khác , đúng ?”
Ban Ngày suy nghĩ một lát  cũng đồng ý.  bên ,     đồng ý. Họ đều  về phía Liễu Phù Ngọc,   đưa  câu trả lời. Dù ,  trong cuộc cũng là .
Nếu chính Liễu Phù Ngọc đồng ý, thì Trịnh Nghị Minh cũng khó mà ngăn cản.
Họ nghĩ rằng Liễu Phù Ngọc sẽ từ chối thẳng thừng, nhưng  ngờ   gật đầu đồng ý.
“Không  gì  ngạc nhiên. Thực   cũng cảm thấy gã Ban Ngày   chút quen thuộc, nhưng     là quen ở . Có lẽ là  quen cũ.”
Chu Chu thực  , nếu   yêu đến khắc cốt ghi tâm, hoặc hận đến thấu xương, thì  thể nào nhớ .