Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 68.
Cập nhật lúc: 2025-06-14 05:58:31
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Nhiễm nhớ lại, trước đây khi ở bên cạnh Trần Vân Tòng thì đã nghe đối phương bình luận rất nhiều lần.
"Dân chúng không có phẩm vị của riêng mình, marketing đúng chỗ thì ăn cái gì cũng cảm thấy ngon."
"Nếu có trù nghệ giỏi thì làm đầu bếp tư nhân cao cấp là được. Chỉ có nắm chắc được dạ dày của những quan lớn, người giàu kia thì mới có thể chiếm lĩnh thị trường, mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn."
"Cái danh sách đầu bếp nổi tiếng kia có ích lợi gì? Người Trung Quốc tự mình làm thì sao, có nổi tiếng như Michelin không? Có kiếm tiền được như Michelin không?"
Không phải như vậy!
Một đĩa cơm rang trứng, chỉ nên là một đĩa cơm rang trứng!
Bên trong có thể thêm tiêu xay, thêm hành thái, thêm sự chuyên chú của đầu bếp, niềm vui, thậm chí là nỗi buồn, nhưng thứ duy nhất không nên và không thể thêm vào chính là những thứ lợi ích, lòng tham.
Đầu Sư Tử còn dư trong tủ lạnh đã được hâm nóng bằng lò vi sóng, Trần Nhiễm bưng lên một đĩa cơm rang trứng lớn, cẩn thận đặt lên bàn.
Luật sư Long múc một muỗng lớn.
Lúc vừa xuống lầu, bà ấy đã thấy sắc mặt của cô gái nhỏ khi nấu cơm.
Chuyên chú, thậm chí mang theo chút thành kính.
Một muỗng lớn cơm rang trứng được cho vào miệng, luật sư Long bất ngờ phát hiện, nhìn cơm rang trứng này bóng bẩy, nhưng khi thực tế ăn vào thì lại không hề dầu mỡ.
Lớp trứng mềm mại bao bọc lấy hạt cơm, độ mềm cứng vừa phải, nhai lên có cảm giác thơm lừng khắp miệng, rất nhanh đã xoa dịu cái bụng đói cồn cào của bà ấy.
Bà ấy lại nếm một miếng Đầu Sư Tử.
Cho dù là hâm nóng bằng lò vi sóng thì cũng không hề làm tổn hại đến hương vị của phần Đầu Sư Tử cấp S này.
Hương vị tuyệt vời như vậy, hương vị tinh tế như vậy...
Tống Nhất Phàm đắc ý nhìn luật sư Long: "Thế nào, có phải rất ngon không? Ngon hơn cả Túy Tiên Cư ở Thượng Hải phải không?"
Đúng là Đầu Sư Tử rất ngon, nhưng luật sư Long lại cảm thấy, hình như bà ấy càng thiên vị hương vị của cơm rang trứng này hơn.
Đĩa cơm rang trứng này mang theo sự quan tâm khó tả.
Giống như khi bà ấy còn nhỏ, mẹ bà ấy còn sống, sẽ tự mình làm cho bà ấy hương vị đó.
Mẹ cũng là luật sư.
Luật sư Long hơi xoa xoa đôi mắt, nhanh chóng ngẩng đầu như thể không có chuyện gì xảy ra: "Trần Nhiễm, cháu yên tâm, cô nhất định sẽ làm tốt vụ án này."
Trần Nhiễm dùng sức gật đầu.
Cô nhìn luật sư Long ăn cơm rang trứng từng miếng từng miếng, cuối cùng tao nhã lau miệng, mỉm cười nói với cô: "Tiếp theo cháu không cần lo lắng, nên làm gì thì làm nấy, chuyện còn lại đã có các người lớn lo. Đợi đến ngày thắng kiện, cháu lại làm cho cô thêm một đĩa cơm rang trứng."
Trần Nhiễm kinh ngạc: "Không phải Đầu Sư Tử sao?"
Luật sư Long hơi nghiêng đầu, giống như quay trở lại thời thiếu nữ còn ở bên cạnh mẹ.
"Không, chính là cơm rang trứng này. Cô thích cơm rang trứng hơn."
Trái tim Trần Nhiễm giống như đột nhiên được lấp đầy một khối lớn.
Cô nhớ tới những lời mà hệ thống vừa nói.
Sự tôn trọng đối với thực khách, tình yêu đối với mỹ thực mới là phẩm chất quý giá nhất của người đầu bếp.
Mọi người trong đồn công an đều xúm lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/68.html.]
"Nhiễm Nhiễm, ngày mai đi đoàn làm phim thì phải chăm sóc tốt bản thân."
"Có chuyện gì cứ nhắn tin!"
"Máy dò mà tôi đưa cho cô, cô đừng quên dùng!"
Lưu Thi Hàm đưa cho cô một tấm ảnh: "Nhớ xin chữ ký giúp chị nhé! À đúng rồi, đến lúc đó nhớ nếm thử xem đồ ăn của Lữ Dập xem rốt cuộc có ngon hay không!"
Ngày hôm sau, người đến đón Trần Nhiễm, không chỉ có cô Vương, mà còn có Vương Chiêu Sơn.
Sáng sớm, nhìn Trần Nhiễm đã thu dọn đồ đạc xong đi ra, Vương Chiêu Sơn còn có chút thất vọng.
"Tôi còn tưởng rằng còn có thể ăn ké thêm một bữa cơm nữa..."
Ông ấy còn chưa nói xong, Trần Nhiễm đã lấy ra mấy túi bánh.
"Mỗi người một phần, ăn trên đường."
Đây là cô làm trước từ đêm qua, cũng coi như là sản phẩm trong thời gian làm công, kỹ năng gia vị vẫn có hiệu lực.
"Trông tâm trạng Nhiễm Nhiễm không tệ nhỉ?"
Đúng là tâm trạng Trần Nhiễm rất tốt.
Sáng nay, lúc theo thói quen chọc chọc vào giao diện hệ thống, cô phát hiện, hệ thống đã tính số lần làm công của cô ở đồn công an là hai lần.
Thật nhân tính hóa!
Như vậy tính ra, có lẽ thời gian cô làm công để lấy lại vị giác sẽ sớm hơn so với dự đoán.
"Có phải là thích khách mời lần này của 'Đào Hoa Nguyên' không? Trên đường tìm chỗ mua cho cô hai đĩa album mang qua đó ký tên nhé?"
Đội hình khách mời tiếp theo của 'Đào Hoa Nguyên' có thể nói là xa hoa, ngoài ba người cố định thì còn có hai lưu lượng mới nổi, và một chị lớn đại trong giới ca hát.
"Không có." Trần Nhiễm thành thật trả lời: "Tôi có thấy Cơ Du đăng bài viết, nhưng tôi không quen biết ai cả."
'Đào Hoa Nguyên' ghi hình tổng cộng ba tập ở núi Dương Liên, Cơ Du đã chia sẻ tất cả tài liệu lấy được từ tổ tiết mục cho Trần Nhiễm. Đồng thời còn chu đáo đính kèm thông tin của từng vị khách mời.
"Đều không quen biết? Ngày thường Nhiễm Nhiễm không nghe nhạc sao? Nghe nhạc gì? Xem phim gì?"
"Không hay nghe lắm, xem phim cũng không xem nhiều, cơ bản đều là sau khi vào đại học xem chung cùng bạn cùng phòng."
Năm đó, khi còn ở nhà họ Trần học nấu ăn cùng các anh em họ, mọi người đều ở cùng nhau, mỗi ngày đều phải luyện tập. Chỉ có lúc ăn cơm thì mới có thể xem tin tức thời sự một lát, những lúc khác thì đừng hòng.
Lần đầu tiên Vương Chiêu Sơn nghe Trần Nhiễm nói về trải nghiệm học nấu ăn ở nhà họ Trần, không nhịn được mà cười có chút châm chọc.
"Ông cụ nhà các cô thật là kỳ quái, bản thân có chút trù nghệ mà lại dạy ra cả nhà đầu bếp nổi tiếng, quản lý gia đình nghiêm khắc như vậy, nhưng lại không hề tôn trọng mỹ thực?"
Ông ấy cũng nghe nói, nhà hàng Trần Bá Đoan mới mở sẽ được quản lý theo dây chuyền sản xuất, thống nhất làm xong thức ăn ở tổng bộ rồi phân phối, chi nhánh chỉ phụ trách hâm nóng rồi dọn món ăn lên.
Đầu bếp như vậy, vậy mà lại lớn lên trong hoàn cảnh coi trọng đầu bếp như vậy, thật là châm chọc.
Cô Vương ngồi ở ghế phụ, nói trúng tim đen: "Bởi vì ông ta cảm thấy những đầu bếp trong nhà này là công cụ để ông ta cướp đoạt tài phú, tranh quyền đoạt lợi."
"Tại sao việc làm ăn của ông ta lại lớn như vậy? Còn không phải bởi vì lúc trước vừa mở TV ra, bất kể cuộc thi nấu ăn nào thì ngồi trên đó đều là người của nhà họ Trần sao? Sau đó tự mình làm tiêu chuẩn ngành, tự mình giám sát chính mình..."
Vương Chiêu Sơn nói có ẩn ý: "Vậy thật đáng tiếc, con d.a.o nhanh nhất vốn dĩ là trong tay ông ta lại bị ông ta tự tay vứt bỏ."
Không khí trong xe ngưng trệ một lát, cô Vương vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những ngọn núi xanh mướt lướt qua, vừa thản nhiên hỏi Trần Nhiễm.