Phùng cô sửng sốt một chút: "Cửu nương, trời sắp tối ."
Võ thính cách Bồng Lai các khá xa. Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, bầu trời nhuốm một màu đỏ rực bởi ánh ráng chiều, mặt trời sắp lặn, chim chóc bay về tổ.
"Trời tối , đường về còn thể ngắm trăng."
Cửu Ninh nhanh chóng soi gương sửa mái tóc, dùng một dải lụa xanh cột gọn tóc, nàng nắm lấy chiếc áo lụa mỏng màu phỉ thúy treo giá áo dài, khoác lên vai, nhanh chóng bước ngoài.
Phùng cô và các thị tỳ , kịp quyết định nên ngăn thì Cửu Ninh xa.
Tháng bảy, dù thu, ban ngày vẫn oi bức khó chịu nhưng ban đêm se lạnh, mang theo cảm giác quạnh quẽ của mùa thu. Lo Cửu Ninh cảm lạnh, Phùng cô cầm lấy một chiếc khăn choàng lụa vàng nhạt, thêu hoa mẫu đơn tinh xảo vội đuổi theo nàng.
Cửu Ninh nhận lấy chiếc khăn choàng, khoác hờ lên tiếp tục bước . Nàng băng qua hành lang dài, rẽ qua đình hóng gió và cây cầu nhỏ.
Nàng bước nhanh như bay, nhanh . Cơn đau ở bụng khiến mồ hôi túa đầy trán nàng.
Thân binh canh gác thấy Cửu Ninh vội vàng đến, tưởng nàng gặp Chu đô đốc nên cũng hỏi một lời, liền mở đường cho .
Người hầu hạ trong viện Chu đô đốc đều Tiểu Cửu nương Đô đốc yêu thích. Mấy ngày nay, ông xong công vụ, việc đầu tiên chính là gọi đến hỏi về tình hình học hành của nàng. Ông còn dặn Bùi dạy Cửu Ninh học đ.á.n.h cờ, nghiễm nhiên giáo dưỡng nàng thành một "tiểu lang quân" hảo.
Cửu Ninh thuận lợi võ thính. Còn bước đến gần, nàng thấy từ phía tường vang lên tiếng la hét ầm ĩ.
Giống như lừa nam chính, Cửu Ninh kiêu hãnh ưỡn ngực, dù bụng đang đau dữ dội hơn nhưng khóe miệng nàng vẫn nhếch lên, nụ đầy vẻ hả hê.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng hỏi binh: "Bên trong chuyện gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-thanh-mau/chuong-58.html.]
Thân binh đáp: "Lúc nãy Tô lang quân đang luyện ngựa ở tiễn đạo, vì ngã xuống, hình như cánh tay thương."
Quả nhiên là thế!
Trong lòng nàng lóe lên một tia sáng như tia chớp giữa trời đêm. Nghi ngờ xác thực, đôi mắt đen láy của nàng khẽ đảo qua một vòng, đó liền vén váy, tiến thẳng trong.
"Cửu nương, bên trong đều là quân hán..." Phùng cô khẽ thầm một câu, khuyên Cửu Ninh trở về.
Tuy rằng hiện tại nương t.ử còn nhỏ, cần kiêng dè, nhưng dù cũng thiên kim thế gia, vẫn cần giữ ý tứ. Nếu để ngoài dị nghị thì thật sự .
"Sợ cái gì! Ta mỗi ngày đều ở tiễn đạo luyện cưỡi ngựa, lui tới là quân binh cấp , hôm nay kiêng dè, cũng sẽ kiêng dè! Trưởng bọn họ việc gì thì cũng việc đó. Trưởng bọn họ nơi nào thì cũng thể nơi đó!"
Lời của Cửu Ninh đầy khí phách, khiến Phùng cô dù ngăn cản cũng đành chịu. Nàng hề ngoái đầu , cứ thế bước căn phòng ồn ào.
Nhiều năm , Cửu nương Chu gia với nhan sắc khuynh thành, vẻ trời ban vang danh khắp Trung Nguyên. Nàng trở thành giấc mơ của các bậc vương hầu bá chủ, đến mức những thế lực khắp nơi vì tranh đoạt nàng mà ngại giao chiến.
Người đời bàn tán, gán cho nàng danh tiếng hồng nhan họa thủy, khiến Cửu Ninh chịu ít tai tiếng. nàng chẳng mấy bận tâm. Thay vì sống ngày qua ngày lo âu sợ hãi, nàng chọn sống theo ý , những điều mong .
Muốn nhất mỹ nhân Trung Nguyên để mắt tới ư? Cứ việc tranh đoạt ! Đánh thắng hãy tiếp!
Phùng cô lặng hồi lâu, theo bóng Cửu Ninh với dải lụa xanh phấp phới khuất dần khúc quanh của hành lang dài.
Hôm nay Tô Yến huấn luyện ngựa té thương, các hộ vệ sợ thương đến xương cốt, dám di chuyển nhiều liền đưa gian trực gần nhất để xử lý vết thương.