Lão hòa thượng chính là một kẻ cơ hội, tinh ranh giảo hoạt! Gì mà vì bênh vực lẽ mà hoạn quan hãm hại, ép rời khỏi Trường An chứ? Đều là giả hết! Lão hòa thượng nhạy bén nhận thiên hạ sắp loạn, thể ở Trường An lâu nữa nên mới tranh thủ thời gian dẫn đồ , kinh thư bảo bối và đống vàng bạc châu báu vội vã bỏ trốn xuống phương Nam. Chẳng qua đen nên sơn tặc đường để ý thôi.
Lúc Chu đô đốc cứu Tuệ Phạm thiền sư phát hiện mấy rương châu báu giá trị liên thành trong ổ sơn tặc. Theo lời khai của bọn chúng, tất cả đều lấy từ hành lý của Tuệ Phạm thiền sư.
Một lão hòa thượng tham sống sợ c.h.ế.t, chạy trốn mà vẫn quên mang theo rương châu báu bên đời ca tụng là cao nhân băng thanh ngọc khiết, bao dung độ lượng.
Chu đô đốc mắng thầm: Còn vô liêm sỉ hơn cả !
Thuyết khách thực sự của Lư Sư Đạo môn nhân mà chính là Tuệ Phạm thiền sư.
Hai kẻ vô liêm sỉ nên chuyện chẳng cần vòng vo.
Chu đô đốc hỏi thẳng: "Ngươi là của Lư Sư Đạo?"
Tuệ Phạm thiền sư lắc đầu phủ nhận: "Bần tăng chỉ góp chút sức mọn vì dân chúng Trường An thôi."
Chu đô đốc xếp bằng, lười biếng : "Đại hòa thượng, Chu Lân xuất dân gian, giàu như những gia đình khác. Dạo tôn nữ ngoan của còn lấy của hồi môn của cho quân lương, nghèo lắm. Hà Đông quân thế lớn, đối thủ của Lý Nguyên Tông, ngươi cần phí lời nữa, mời về cho."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuệ Phạm thiền sư hiểu ý, mỉm dậy rời .
Môn nhân đang bên ngoài chờ Tuệ Phạm thiền sư, thấy mới một lát mà ông thì thở dài, chán nản : "Ta phụ lòng nhờ vả của Lư công , thực sự còn mặt mũi nào về kinh phụng mệnh nữa."
"Minh Chi đừng áy náy, lẽ chuyện còn cơ hội đổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-thanh-mau/chuong-76.html.]
Tuệ Phạm thiền sư mỉm .
Môn nhân sửng sốt, chuyển buồn thành vui hỏi ngay: "Chẳng lẽ Chu đô đốc đồng ý ?""
Tuệ Phạm thiền sư lắc đầu: "Lần bình loạn Chu đô đốc tự tay lấy đầu thủ lĩnh phản quân nhưng triều đình chỉ ban thưởng một chức Đại tướng quân hữu danh vô thực, lụa là vàng bạc cũng thăng quan tiến chức, Chu đô đốc bất mãn.""
Vừa nãy Chu đô đốc than nghèo kể khổ với ông , chỉ kém giơ tay đòi quân lương thôi.
Môn nhân đỏ mặt, phẫn nộ : "Lư công từng dâng sớ lên Thánh nhân vì việc nhưng tên gian thần Tào Trung ngăn cản! Lúc bình loạn thì các đại quân đều tham gia góp sức, thế mà đến lúc luận công xét thưởng thì chỉ Tào Trung và đám hiếu tử, hiếu tôn của ông nhảy nhận công! Những kẻ trốn hậu phương đều ban thưởng, trong khi các tướng sĩ xông pha chiến trường lạnh nhạt, Thánh nhân chỉ tin tưởng Tào Trung thôi!"
Tuệ Phạm thiền sư chắp tay ngực, bình luận lời nào về Tiểu hoàng đế mà chủ đề chính: "Vừa nãy Đô đốc nhắc đến tôn nữ với bần tăng chắc chắn là dụng ý. Muốn Chu đô đốc đồng ý xuất quân Bắc, lẽ bắt đầu nghĩ cách từ chỗ tôn nữ ngài ."
"Tôn nữ?" Môn nhân hiểu.
Tuệ Phạm thiền sư : "Dưới gối Chu đô đốc chỉ một tôn nữ, yêu thương như báu vật, thứ chín trong nhà, gọi là Cửu nương." Ông dừng một lát mới tiếp: "Mẫu của Cửu nương là nữ nhi của Thôi thị ở Bác Lăng."
"Thì là hậu nhân của danh môn!" Môn nhân vỗ tay, chủ ý trong lòng: "Đa tạ đại sư nhắc nhở, tại hạ sẽ về thương lượng việc với Minh phủ."
Nói xong, môn nhân trịnh trọng vái cháo, : "Lần đa tạ đại sư mặt hòa giải, xưa nay Lư công kính nể ngài, ngày nhất định sẽ hậu tạ."
Khi câu , môn nhân phần ngượng ngùng. Đại sư vốn thanh cao đức độ, chỉ thể dùng vật chất dung tục để cảm tạ đại sư, cảm giác như đang ô uế thanh danh của đại sư.