“Thật đáng tiếc! Nếu   còn  cơ hội, tiểu Vân Vân nhất định  dành cho  hai , đãi ngộ tất nhiên sẽ  hề tệ!”
Từ Vân Châu tỏ  vô cùng luyến tiếc. Những vệ sĩ chất lượng như ,   từng thấy công ty bảo vệ nào  thể đào tạo . Nhìn bọn họ là  ngay  từng trải qua m.á.u lửa,   trưởng bối của Vân Tử Cẩm   cách nào để chiêu mộ  nhiều nhân tài đến thế.
“Nếu  cơ hội.”
Vân Tử Cẩm   chắc, nhưng cũng  thẳng thừng từ chối.
“Ôi, hôm nay hiếm  đông vui như thế,   mau ăn , để nguội mất ngon!”
Phó Trạch thấy Từ Vân Châu kéo Vân Tử Cẩm  chuyện, còn Lục Vân Khuyết thì sắc mặt đen như mực, vội vàng ngắt lời.
“ đấy! Mau ăn ! À …  nhớ  còn hai chai Romanée-Conti, hôm nay mở một chai cho bọn  giải khát  ?”
Lý Việt Thành bắt đầu nhắm  rượu. Tiệc ngon, tất nhiên   rượu quý.
“Dáng vẻ bình thường, ước mơ  xa vời! Romanée-Conti thì , rượu vang Château Cheval Blanc uống ?”
Romanée-Conti năm cũ là thứ cực kỳ hiếm,  tiền cũng  chắc mua . Từ Vân Châu còn  giữ  để trấn quán, đương nhiên  dễ dàng lấy . Tuy nhiên, nếu   Romanée-Conti,  sẵn sàng chia sẻ vài chai khác.
Mộng Vân Thường
“Château Cheval Blanc? Cũng , hơn là  . Để   lấy!”
Lý Việt Thành chỉ  đùa,  thực sự mong Từ Vân Châu mở Romanée-Conti. Dù , Château Cheval Blanc dù  đắt bằng, nhưng cũng là rượu ngon.
“Cậu mà  hầm rượu, rượu của  chắc chẳng còn chai nào nguyên vẹn. Để  tự . Tiểu Vân Vân  thích loại nào ? Anh xem  thì lấy cho em một chai.”
Từ Vân Châu  sang Vân Tử Cẩm,  đổi thái độ nhanh như lật sách.
Lý Việt Thành: “…” — Cái   thiên vị quá lộ liễu  đấy!
“Em  am hiểu về rượu, uống theo   là .”
Vân Tử Cẩm đặt đũa xuống, nhẹ nhàng từ chối.
“Được,   tùy ý lấy vài chai,  gì uống nấy.”
Thấy Vân Tử Cẩm   ý kiến, Từ Vân Châu bỏ qua những  khác, thẳng tiến đến hầm rượu.
“Anh  thiên vị thế    quá ?”
Phó Trạch  sang  Lục Vân Khuyết.
Lục Vân Khuyết nhấp một ngụm : “Tử Cẩm là  trẻ nhất ở đây,   quan tâm một chút cũng bình thường.”
Lời  khiến   chợt nhớ , Vân Tử Cẩm hình như vẫn   nghiệp đại học, quả thật là  trẻ tuổi nhất trong nhóm.
“Không nhắc thì quên mất, Tử Cẩm  bình thường xử lý công việc  chín chắn, khiến   quên mất tuổi tác của em.”
Lý Việt Thành vỗ đùi. Thời gian qua bàn chuyện mở rộng trại trẻ mồ côi, Vân Tử Cẩm thể hiện phong thái của một nhà đầu tư chuyên nghiệp, khiến họ quên mất cô còn  trẻ.
“Vân tiểu thư đúng là xuất sắc hơn  cùng tuổi.”
Thịnh Hạo cũng hiếm hoi khen ngợi. Không  ai cũng như Vân Tử Cẩm, tuổi trẻ  sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ.
“Mọi  khen thế , em ngại quá.”
“Tử Cẩm  đừng khiêm tốn, sự xuất sắc của em ai cũng thấy rõ.”
Hơn nữa,  khi thành công, Vân Tử Cẩm vẫn nhớ đến nơi nuôi dưỡng , còn vô tư giúp đỡ, điều  thực sự đáng quý.
Vân Tử Cẩm mỉm , nhận lời khen một cách nhã nhặn.
“Đến  đến ! Rượu đến !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-109-dang-ve-binh-thuong-uoc-mo-xa-voi.html.]
Tiếng Từ Vân Châu vang lên  khi bóng dáng  xuất hiện. Chẳng mấy chốc,  bưng khay mang theo nhiều chai rượu: sâm panh, rượu vang đỏ, cả rượu trắng.
Vân Tử Cẩm  tự tin  tửu lượng của , nhưng cũng    mất hứng  , cuối cùng chọn rượu vang đỏ, chỉ rót một chút xíu.
Linh Nhất bảy  vì nhiệm vụ nên kiên quyết từ chối rượu,  bằng nước trái cây. Mai Lâm là  cơ giới, uống rượu   cũng như .
“Không , nếu say quá, Vân Hòa Uyển  phòng nghỉ,   thể ưu ái cho các  ở  một đêm.”
Từ Vân Châu thấy mấy trợ lý và nhà thiết kế còn do dự, liền tìm cớ cho họ.
“Uống , nếu  thể về,  sẽ để vệ sĩ đưa từng  về nhà.”
Hai nữ nhà thiết kế  rời , chỉ còn Vân Tử Cẩm và Mai Lâm là nữ giới. Ngoại trừ vệ sĩ vì nhiệm vụ  uống rượu, những  khác đều  thể nhấm nháp chút đỉnh.
“ đấy, còn  chúng  đây, tài xế sẽ đưa   về tận nhà.”
Lý Việt Thành cũng góp lời.
Lục Vân Khuyết và những  khác tuy   gì, nhưng đều gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, các trợ lý và nhà thiết kế cũng  thuyết phục: “Vậy  phiền các vị ,   đầu  uống rượu đắt thế .”
Những chai rượu Từ Vân Châu mang , rẻ nhất cũng   năm con . Lương của họ tuy cao hơn  thường, nhưng bỏ  mấy chục triệu mua một chai rượu thì quả thật quá xa xỉ.
“Chưa uống bao giờ ? Vậy hôm nay uống cho ,  uống gì tự nhiên.”
Từ Vân Châu đặt mấy chai rượu  mặt họ, hào phóng vô cùng.
Khi    rót rượu, Lý Việt Thành cầm ly  dậy: “Nào,   cùng nâng ly, chúc mừng buổi thảo luận hôm nay thành công viên mãn!”
Tất cả cùng  lên, chạm ly trong  khí vui vẻ.
Bữa tiệc kết thúc trong niềm hân hoan.
Khi tiệc gần tàn, Lục Vân Khuyết và những  khác  gọi tài xế. Xe đến nơi, Lục Vân Khuyết, Lý Việt Thành, Phó Trạch và Thịnh Hạo  lượt đưa trợ lý cùng nhà thiết kế lên xe. Vân Tử Cẩm   xe riêng, Linh Nhất  tài xế, Mai Lâm  ghế phụ.
“Về đến nhà nhớ nhắn tin cho , xác nhận  an  nhé.”
Lục Vân Khuyết hé cửa kính, dặn dò Vân Tử Cẩm.
Vân Tử Cẩm gật đầu: “Em  ,   cũng lái xe cẩn thận.”
Nói xong, hai  cùng đóng cửa kính, xe rời  theo hai hướng khác .
Về đến biệt thự  1 Tinh Vũ Hoa Phủ,  Vân Tử Cẩm hôm nay uống rượu, Vương Mẫn Lệ lập tức mang đến một bát canh giải rượu.
“Tiểu thư, uống chút canh giải rượu ,  ngày mai sẽ đau đầu.”
Vân Tử Cẩm  bát canh mùi vị khó chịu, nhưng vẫn nín thở uống cạn. Đau đầu ngày mai sẽ càng khó chịu hơn.
“Không  việc gì thì dì về nghỉ ,  tự lo .”
Đã  Mai Lâm ở đây, Vân Tử Cẩm   phiền Vương Mẫn Lệ lớn tuổi  còn  thức khuya.
“…”
Vương Mẫn Lệ  yên tâm, nhỡ  tiểu thư nôn mửa thì ? Uống rượu mà    chăm sóc thì  .
“Dì yên tâm ,   Mai Lâm , cô  sẽ chăm sóc .”
Vân Tử Cẩm  rõ, Mai Lâm uống rượu như uống nước, chẳng  gì khác biệt.