“ chúng   mới thi xong, giờ   đề nghị, chắc cô   đồng ý !”
Thịnh Điền cảm thấy Phó Lê   lý, nhưng Vân Tử Cẩm chắc  ngốc đến mức chấp nhận thi tài năng với cô.
“Hôm nay   lúc đề nghị , vài ngày nữa chúng  nghĩ cách khác.”
Phó Lê cũng   du thuyền của Thịnh Điền  Vân Tử Cẩm thắng mất, bởi cô còn hy vọng sinh nhật năm nay  thể mượn du thuyền của Thịnh Điền để tổ chức một bữa tiệc chỉ dành cho giới trẻ. Nếu du thuyền  còn, kế hoạch sinh nhật năm nay của cô coi như đổ sông đổ bể.
Thịnh Điền thấy Phó Lê   lý, liền  bận tâm nữa, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn.
Vân Tử Cẩm  hề  kế hoạch của hai , bước  trong nhà, cô cuối cùng cũng thoát khỏi lũ muỗi đáng ghét.
Ngồi  sofa phòng khách, Lục Vân Khuyết  xuống cạnh Vân Tử Cẩm, nhưng giữa hai  vẫn cách  20 cm.
“À, hôm qua gọi điện,   sẽ hỗ trợ trường học một chút, em  thể hỏi cụ thể là dự án gì ?”
Ngoài cuối tuần, mỗi ngày Vân Tử Cẩm đều  tiêu tiền, nếu tìm  một “quái vật nuốt tiền”, cô  sẵn lòng tham gia.
Mộng Vân Thường
“Không  gì  thể , tập đoàn Lục Thị dự định xây một tòa nhà thí nghiệm tổng hợp cho Đế Kinh Đại Học.”
“Tòa nhà thí nghiệm? Vậy máy móc và dụng cụ thí nghiệm, Lục Thị cũng đảm nhận luôn chứ?”
Xây một tòa nhà đơn thuần   việc khó với bất kỳ ai ở đây, nhưng nếu là tòa nhà thí nghiệm, các thiết  sẽ là một khoản tiền  nhỏ. Ngay cả Lục Thị cũng  cân nhắc kỹ lưỡng.
“Tất nhiên,  thì  gọi là tòa nhà thí nghiệm ?”
Đế Kinh Đại Học là ngôi trường  lịch sử lâu đời, nhiều thiết   cũ kỹ. Việc Lục Thị đầu tư lúc   thể coi là “cơn mưa đúng lúc” với trường.
“Tiền Lục Thị đầu tư đủ ? Hay để  tham gia cùng?”
Vân Tử Cẩm thấy đây cũng là một cách tiêu tiền. Chỉ   Lục Vân Khuyết  chấp nhận việc cô chuyển vài trăm triệu  dự án mỗi ngày ?
“Tử Cẩm , em  Lục Thị định đầu tư bao nhiêu cho Đế Kinh Đại Học  mà đòi tham gia?”
Lý Việt Thành  khẽ, cho rằng Vân Tử Cẩm quá đơn giản hóa vấn đề.
“Nhiều lắm ?”
Vân Tử Cẩm  thiếu gì, ngoại trừ tiền.
“Chừng !”
Lý Việt Thành giơ tay  dấu “V”.
“Đoán lớn  đoán nhỏ?”
Vân Tử Cẩm thầm tính toán, một tòa nhà thí nghiệm cùng thiết  cần bao nhiêu tiền đầu tư.
“Em cứ đoán .”
“Hai tỷ?”
Hai mươi triệu như đùa, hai trăm triệu  vẻ  đủ, hai mươi tỷ  quá nhiều, hai tỷ  vẻ hợp lý nhất.
“Tử Cẩm  quả nhiên chuẩn  cần chỉnh!”
Lý Việt Thành giơ ngón cái tán thưởng.
“Vậy cũng  nhiều lắm,   tranh với Lục Thị, chỉ thêm 1 tỷ thôi nhé?”
Cô vẫn là sinh viên, nếu trường  cô quyên góp 1 tỷ,    miễn cho cô tỷ lệ chuyên cần năm cuối . Lớp đại học  nhiều tiết,   nhiều môn tự chọn, Vân Tử Cẩm nghĩ   học cũng  , miễn là nộp luận văn  nghiệp đúng hạn.
Nghe Vân Tử Cẩm dễ dàng   1 tỷ, Thịnh Điền trố mắt  cô. Cô  Vân Tử Cẩm giàu, nhưng  ngờ giàu đến thế. 1 tỷ   là  tiền  thể dễ dàng lấy  ? Cùng tuổi 21, cô thậm chí   nổi 100 triệu.
“Nếu em  đầu tư,  hoan nghênh.”
Hai tỷ chỉ là  đủ, về   thể thiếu hụt. Nếu Vân Tử Cẩm thêm 1 tỷ,  tiền sẽ dư dả. Vân Tử Cẩm từng bỏ  6 tỷ, Lục Vân Khuyết  lo cô  dối.
“Vậy quyết định thế nhé,  cử  soạn hợp đồng, đưa cho Mai Lâm là .”
Những việc lặt vặt  giờ đều do Mai Lâm lo. 1 tỷ với  tiền trăm tỷ của Vân Tử Cẩm chỉ như muối bỏ bể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-142-toi-them-1-ty-nua-nhe.html.]
“Hai  các vị thật là… khiến chúng  thấy  thật kém cỏi.”
Lục Thị đầu tư 2 tỷ, Vân Tử Cẩm cá nhân 1 tỷ, khiến họ trông như những kẻ keo kiệt.
“Muốn  kém cỏi thì đơn giản, các  cũng đầu tư .”
Vân Tử Cẩm  như .
Lý Việt Thành và mấy  khác im lặng. Số tiền họ  thể chi tiêu so với Vân Tử Cẩm và Lục Vân Khuyết quả thật ít ỏi. Họ khó lòng gom đủ 1 tỷ.
“Vân Khuyết ca ca, em cũng  quyên góp!”
Thịnh Điền   thua kém Vân Tử Cẩm, dù   1 tỷ nhưng vài trăm triệu vẫn  thể bỏ .
“Không cần, 300 triệu đủ .”
Lục Vân Khuyết từ chối thẳng thừng.
Thịnh Điền  ủ rũ.
Phó Lê  Thịnh Điền,   Lục Vân Khuyết và Vân Tử Cẩm, cuối cùng chọn im lặng.
Lúc , Phó Trạch trở về.
“Khoảng 20 phút nữa sẽ  nhân viên mang đồ ăn tới.”
“Phó Trạch ca ca, em đang giảm cân, nhớ gọi mấy món rau nhé~”
Thịnh Điền quen miệng nũng nịu với Phó Trạch.
Nhiều năm trôi qua, Phó Trạch vẫn  quen,  gượng: “Ừ…  ,  gọi mấy món rau , yên tâm !”
Phó Lê cũng thường xuyên giảm cân, khiến Phó Trạch mỗi   ăn cùng cô đều gọi thêm rau.
Vân Tử Cẩm định hỏi Phó Trạch  gọi món gì, thì điện thoại đổ chuông. Thấy là Tần Tư Đồng, cô vội  máy.
“Alo…”
“Tử Cẩm, giờ  gọi cho    phiền ?”
Giọng Tần Tư Đồng  chút do dự, nhưng cũng ấm áp.
“Không , bữa tối  lên , đang chán.”
“Chuyện mở cửa hàng hôm , tớ quyết định …”
Nghe thế, Vân Tử Cẩm  thẳng dậy.
“Cậu  .”
Thái độ nghiêm túc hiếm thấy của Vân Tử Cẩm khiến Lục Vân Khuyết  khỏi liếc , nhưng nhanh chóng  .
“Tớ  thử!”
Nghe câu trả lời, Vân Tử Cẩm .
“Được! Vậy tối nay  đến Ngọc Thúy Hồ, tớ sẽ dạy  . À, tớ  nhờ Dì Vương mua nguyên liệu  .”
…
Hai   chuyện  lâu, đến khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới vẫn  xong. Vì  về   sữa “Quên Sầu”, Vân Tử Cẩm ăn xong liền chào   về nhà.
Vân Tử Cẩm  vệ sĩ  cùng, Lục Vân Khuyết  còn lý do để đưa cô về. Anh chỉ  thể tiễn cô đến cổng biệt thự,  xe cô khuất dần.
“Đừng  nữa, bụi xe cũng chẳng còn !”
Lý Việt Thành vỗ  khuỷu tay Lục Vân Khuyết, giọng đầy giễu cợt.
“Anh  xem,   gọi điện là ai?”
Vì   xâm phạm đời tư của Vân Tử Cẩm, Lục Vân Khuyết    ai gọi cho cô.