"Tất nhiên , nếu trợ lý Mạc thích, cứ thoải mái ghé qua nhé!"
Là chủ quán, cô đương nhiên hoan nghênh  vị khách đến tiêu dùng.
Lục Vân Khuyết dù  chua xót khi thấy Vân Tử Cẩm cũng pha cho Mạc Bân một ly, nhưng vẫn im lặng rút điện thoại định thanh toán. Tuy nhiên, Vân Tử Cẩm  ngăn :
"Không cần ! Anh  giúp đỡ em, mấy ly  sữa hôm nay coi như em mời.
Mấy ly  sữa mà đổi  sự giúp đỡ của tổng giám đốc Lục, thật sự là em  chiếm lợi !"
Tổng giám đốc tập đoàn Lục, mỗi phút kiếm  hàng triệu, Vân Tử Cẩm thực sự cảm thấy    lợi lớn.
Những  khác  mà ghen tị,   xếp hàng  đành,  còn  miễn phí! Nếu   vì  phận tổng giám đốc Lục, họ   dễ dàng bỏ qua như .
Lục Vân Khuyết dừng tay định thanh toán: "Được thôi,  em."
Anh cất điện thoại, một tay cầm một ly, tay  xách hai ly   đóng gói chung. Mạc Bân cũng  theo.
Vân Tử Cẩm theo đó bước  khỏi quầy,  vài câu với Tần Tư Đồng  chuẩn  rời .
Khi  khỏi tiệm Trà sữa Quên Sầu, Lục Vân Khuyết như chợt nhớ  điều gì,  sang  Vân Tử Cẩm: "À, bà chủ nhà sắp trở về Đế Kinh . Hôm qua bà còn nhắc đến em. Khi bà về, chúng  cùng ăn cơm nhé?"
Dù bà  nhắc  , miễn là  cớ để mời cô  ngoài, đó  là một cái cớ .
"Bà chủ nhà?"(Bà ngoại của Vân Khuyết  đây là chủ nhà trọ mà Tử Cẩm thuê nhà)
Từ khi chuyển  khỏi nhà thuê, cô   liên lạc với bà chủ nhà nữa. Không ngờ Lục Vân Khuyết  đột nhiên nhắc đến.
Lục Vân Khuyết gật đầu: "Bà   thích em,  đây còn  ý định mai mối chúng .  lúc đó  bận việc công ty, bà cũng  ở Đế Kinh, nên chuyện  tạm gác ."
Vân Tử Cẩm bỗng im lặng. Bà chủ nhà đúng là từng nhắc đến, nhưng cô   xem mắt nên  từ chối.
Lúc trả chìa khóa nhà, cô cũng nghĩ đến chuyện , nhưng chỉ cho rằng thế giới quá nhỏ,  ngờ Lục Vân Khuyết  đột nhiên nhắc .
"Ha ha... Bà chủ nhà chắc chỉ là nhất thời hứng thú thôi, dù  cũng  thành mà,   cần để tâm."
Buổi xem mắt đó thậm chí còn  diễn ! Không ai coi đó là chuyện nghiêm túc ,  ?
"Chỉ là  gặp mặt thôi, nhưng anhnghĩ... nếu chúng  thực sự gặp  qua mai mối,  sẽ  mong   hiểu thêm về Tử Cẩm."
Lời  của Lục Vân Khuyết mang ý thăm dò rõ ràng.
Vân Tử Cẩm mở miệng nhưng   nên đáp  thế nào.
Cô hiểu rõ ý thăm dò của , nhưng cô  bao giờ nghĩ sẽ phát triển mối quan hệ với Lục Vân Khuyết theo hướng !
"À... Trà sữa Quên Sầu để lâu sẽ giảm hiệu quả,  nhanh chóng mang về cho ông nội và   !
Mai Lâm gọi em về ăn cơm, em   đây!"
Mộng Vân Thường
Không   đối mặt thế nào, Vân Tử Cẩm chọn cách trốn chạy.
Trốn chạy tuy hèn nhát, nhưng hiệu quả.
Lục Vân Khuyết  theo bóng lưng vội vã của cô, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Dù  thể  khiến cô hoảng sợ, nhưng chỉ cần   là   phản ứng, nghĩa là  vẫn còn cơ hội.
Nói như   phần tự phụ, nhưng Lục Vân Khuyết vẫn tin rằng, trong  những  cùng tuổi ở Đế Kinh  cả Hoa Quốc, ít ai  thể vượt qua .
Về phía Vân Tử Cẩm, cô leo lên chiếc xe  của ,   ghế lái và vỗ nhẹ  má.
Thời tiết hôm nay  vẻ  nóng, mặt cô đỏ ửng như một quả táo chín.
"Tiểu thư, cần  lái xe giúp ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-160-ba-ngoai-ba-chu-nha-da-tro-ve.html.]
Linh Nhất thấy tâm trạng cô   định, sợ cô lái xe dễ xảy  sự cố, nên chủ động hỏi.
"Không cần,  ."
Vân Tử Cẩm hít một  thật sâu,  thầm mấy câu khẩu hiệu tuyên truyền để bình tâm,  khởi động xe rời .
Về đến Ngọc Thúy Hồ, cô lao thẳng  bếp, uống một ngụm nước đá để trấn an tinh thần.
Cô  ngờ, cô xem Lục Vân Khuyết là đối tác, là bạn bè, còn     tán tỉnh cô!
Đây là chuyện gì kỳ cục !
Trong khi Vân Tử Cẩm cần thời gian để bình tĩnh, Lục Vân Khuyết  vui vẻ mang 4 ly Trà sữa Quên Sầu về nhà,  ông bà khen ngợi, tâm trạng càng thêm phấn chấn.
Từ Tố Hoa ngay lập tức nhận  sự khác biệt của  cháu trai. Bà    giữ kín chuyện, liền hỏi thẳng: "Tiểu Vân Tước, hôm nay gặp chuyện gì vui thế?"
"Ồ? Cháu vui đến mức rõ ràng như  ?"
Lục Vân Khuyết nghĩ   kiềm chế lắm ,  ngờ vẫn  bà  .
"Rất rõ ràng!"
Tiểu Vân Tước  3 tuổi đều do bà chăm sóc.
"Tam tuế khán lão", nên tâm trạng vui  buồn của , bà chỉ cần liếc qua là .
"Chưa  lúc, cháu  tiện . Đến lúc thích hợp, cháu sẽ báo với bà đầu tiên."
Trước khi theo đuổi thành công, Lục Vân Khuyết quyết định  quá phô trương.
Bà cụ ghét nhất những   nửa chừng, liền đuổi  về chỗ cũ.
Lục Vân Khuyết kiên quyết  , để tránh  bà phiền lòng, ngoan ngoãn lên thư phòng  việc.
Hôm nay còn một ít tài liệu  xem, tranh thủ thời gian   thành luôn.
Vì lời  của Lục Vân Khuyết, Vân Tử Cẩm mấy ngày liền tránh mặt .
Ban đầu,  nghĩ cần cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng  mấy ngày  gặp, ngay cả tin nhắn cũng chỉ nhận  hồi âm qua loa,     thể tiếp tục chờ đợi thụ động nữa.
Và cơ hội chuyển biến, chính là khi Phòng Thục Hân trở về Đế Kinh.
Sân bay quốc tế Đế Kinh.
Lục Vân Khuyết đích  dẫn Mạc Bân đợi ở cổng .
Phòng Thục Hân tưởng Vân Khuyết bận rộn, chỉ cử Mạc Bân đến đón,  ngờ  thấy "tiểu Vân Tước" xuất hiện.
"Ôi! Tiểu Vân Tước cũng đến !"
Lục Vân Khuyết: "..."
Cái tên nhỏ   lẽ là điểm đen duy nhất trong cuộc đời . Giờ chỉ còn bà nội và bà ngoại gọi như .
"Bà ngoại, nắng to quá,  lên xe nhanh !"
Phòng Thục Hân là một bà lão  thời thượng. Dù  ngoài 60, bà vẫn giữ  nét thanh lịch, trông như mới 50 tuổi.
Nghe lời cháu, bà   thêm,  cùng Vân Khuyết lên chiếc Rolls-Royce Phantom đen.
Người đẩy hành lý phía  theo Mạc Bân, chất đồ lên chiếc xe thương mại  kèm.
Mỗi  bà  du lịch, hành lý mang về luôn nhiều  tưởng, nếu  chuẩn  riêng một xe chở đồ, chắc chắn  thể xử lý hết.
Lên xe, đóng cửa xong, Phòng Thục Hân mới hỏi: "Nói ,  việc gì cần nhờ bà ngoại giúp đây?"
Cậu cháu trai  bình thường   siêng năng thế.