“Cậu và Vân Tử Cẩm   luôn tự nhận là chị em  thiết, dù  cùng huyết thống nhưng còn hơn cả ruột thịt ? Nếu   đến, lẽ nào cô   bỏ mặc  một ?”
Đầu dây bên , Nhậm Huệ tỏ  hoài nghi với lời giải thích của Tần Tư Đồng.
Mối quan hệ  thiết giữa Vân Tử Cẩm và Tần Tư Đồng là điều cả phòng ký túc xá đều công nhận.
“   đứa trẻ lên ba,   cũng cần Tử Cẩm  cùng? Cậu rảnh rỗi đến mức gọi điện hỏi chuyện  ? Cậu  đến ?”
Giọng Tần Tư Đồng đầy bực bội,  ít thì nhiều cũng thể hiện sự chán ghét thật lòng.
“Tất nhiên là  đến . Cậu đến thì nhắn tin,  xuống đón.”
Tần Tư Đồng liếc  Vân Tử Cẩm một cái  mới đáp: “Khỏi cần phiền phức thế,   cho   phòng là ,  sẽ nhờ nhân viên dẫn lên.”
Nhậm Huệ  xuống đón, nhưng Tần Tư Đồng lập tức từ chối. Cô    thể tin tưởng Nhậm Huệ.
Đầu dây bên  im lặng một lúc,  lẽ cũng hiểu  chẳng còn chút uy tín nào với Tần Tư Đồng, cuối cùng đành đồng ý.
Hai  chẳng còn gì để , cuộc gọi nhanh chóng kết thúc. Tần Tư Đồng nhận  tin nhắn từ Nhậm Huệ với  phòng, lập tức đưa cho Vân Tử Cẩm xem.
“Cậu  , tớ sẽ   5 phút. Nếu  chuyện gì, nhớ gọi tên tớ.”
Nếu bảo Tần Tư Đồng  gì khác,  lẽ cô sẽ  kịp phản ứng, nhưng gọi tên thì dễ nhận  hơn, đồng thời cũng tạo cớ để Linh Nhất và những  khác xông  bảo vệ cô nếu cần.
Tần Tư Đồng gật đầu, tỏ   hiểu.
Khi Tần Tư Đồng   nhà hàng Tứ Quý, nhân viên lễ tân tròn mắt ngạc nhiên.
“Xin chào,   thể giúp gì cho quý khách?”
Đây là  đầu tiên họ gặp khách     về, nhưng vẫn lịch sự hỏi han.
“Vừa   gọi cho . Bạn   đặt phòng 0403,  ơn nhờ ai đó dẫn  lên.”
Vân Tử Cẩm   cùng, nhưng  cử Linh Thất theo  để ứng biến nếu cần.
Phòng 0403.
Nhậm Huệ  cạnh Tôn Tử, căn phòng ngập tràn khói thuốc với mùi hôi khó chịu. Nếu   để lấy lòng Tôn Tử, cô   chịu nổi cảnh .
 cô  còn lựa chọn. Công ty gia đình liên tục gặp rắc rối, dòng tiền đứt gãy, và cô hi vọng Tôn Tử - một công tử nhà giàu -  thể giúp gia đình lấp đầy khoản thiếu hụt.
Thậm chí, cô mong nhà họ Tôn  thể cho vay để cứu công ty.   thời gian dài bên Tôn Tử, cô  nhận  gì ngoài những  hẹn hò mà chính cô  trả tiền. Giờ nghĩ , cô cảm thấy  như đang nuôi một kẻ ăn bám.
 Nhậm Huệ  dễ dàng từ bỏ cơ hội hiếm hoi .
“Sao ? Bạn cùng phòng của em đến ?”
Tôn Tử  ,  nâng ly rượu đổ thẳng  miệng Nhậm Huệ.
Lý Thúy  nép ở góc phòng,  dám lên tiếng, sợ  chú ý.
Nhậm Huệ  ép uống, ho sặc sụa, mặt đỏ bừng. Một lúc , cô mới lấy  giọng:
“Sắp… sắp đến . Cô   tới nhà hàng, em  nhắn  phòng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-175-am-muu-cua-nham-hue.html.]
Nghe thế, Lý Thúy ngẩng đầu lên,  Nhậm Huệ với ánh mắt kinh ngạc. Cô  ngờ Nhậm Huệ  chỉ kéo   mà còn nhắm đến cả Vân Tử Cẩm và Tần Tư Đồng. Liệu cô    Vân Tử Cẩm giờ đây    họ  thể đụng ?
Nhậm Huệ nhận  ánh  của Lý Thúy, khóe miệng nhếch lên đầy chế giễu. Cô  rơi xuống vực sâu, tại  Tần Tư Đồng và Vân Tử Cẩm - những kẻ xuất  tầm thường, thậm chí là trẻ mồ côi -   thể sống  như ?
Hơn nữa, chỉ  một mùa hè, Vân Tử Cẩm bỗng trở thành tiểu thư giàu . Ai  tiền của cô  từ  ? Biết  còn chơi bời hơn cả cô? Vậy thì dùng Vân Tử Cẩm để đổi lấy cuộc sống sung túc, chẳng   đáng ?
Âm mưu của Nhậm Huệ, Vân Tử Cẩm và Tần Tư Đồng đều   .
Lúc , Tần Tư Đồng   nhân viên dẫn tới phòng 0403. Vân Tử Cẩm  cách đó 10 mét, theo sát phía .
“Làm ơn mở cửa giúp .”
Tần Tư Đồng định nhắn tin cho Nhậm Huệ để cô  chuẩn  tinh thần.
Nhân viên tưởng cô    phiền bạn bè, nên lấy thẻ từ vạn năng từ túi áo, quẹt nhẹ để mở cửa.
Ngay khi Tần Tư Đồng sắp bước , Vân Tử Cẩm  lệnh cho Linh Nhất cử hai  theo sát.
Mộng Vân Thường
Mùi khói thuốc nồng nặc xộc thẳng  mũi khi cửa mở, suýt nữa khiến Tần Tư Đồng ho sặc. Cô cố ý  đóng cửa hẳn, vì Vân Tử Cẩm sẽ  .
Để đánh lạc hướng, Tần Tư Đồng lập tức lên tiếng phàn nàn:
“Nhậm Huệ, bạn trai  mời khách kiểu  ?”
Nhìn bàn tiệc  một món ăn tử tế, cùng vài gã đàn ông lạ mặt trong phòng, Tần Tư Đồng nhíu mày. Đây rõ ràng   bữa tiệc bình thường.
“Cậu   bạn trai  mời cả phòng ? Sao    lạ?”
Dù  chê mất mặt, cô vẫn thẳng thắn hỏi. Nếu  vấn đề, cô sẽ lập tức rời .
“Đây là bạn của bạn trai . Mời cả phòng thì  thể bỏ qua bạn bè   ,  ? Yên tâm , họ đều là  tử tế, chỉ ăn uống bình thường thôi. Cậu  để ý chứ?”
Tần Tư Đồng  đến, Nhậm Huệ  dễ dàng để cô rời . Cô  dậy, kéo Tần Tư Đồng  xuống ghế.
“Đến  thì ăn xong   cũng  muộn. À, Tử Cẩm bao giờ đến?”
Nhậm Huệ vẫn còn hứng thú quan tâm đến Vân Tử Cẩm.
“Cậu tự hỏi cô  ?”
Có lẽ vì Tần Tư Đồng  tới, tâm trạng Nhậm Huệ khá hơn, nên dù  đối xử lạnh nhạt, cô vẫn mỉm .
“ đoán, cô  sắp đến  nhỉ?”
Tần Tư Đồng  trả lời.
“Tiểu Tôn, bạn gái  xinh, bạn cùng phòng cũng  tệ nhỉ! Giá mà  sớm,  nhờ cô  giới thiệu cho bọn  .”
“Ha ha, giờ giới thiệu cũng  muộn. Huệ Huệ, mau giới thiệu với   .”
Giọng điệu của mấy   khiến Tần Tư Đồng  nôn, nhưng Nhậm Huệ vẫn  đáp lời:
“Xinh chứ? Còn một  nữa, đợi cô  đến   giới thiệu luôn thể.”