“Biết thì cũng đừng  bừa, đến giờ quan hệ giữa chúng tớ vẫn  trong sáng.”
Vân Tử Cẩm    đồn thổi những chuyện linh tinh.
“Được , nếu  ai dám bàn tán  mặt tớ, tớ sẽ giúp  giải thích.”
Đồn đại chuyện tình cảm bao giờ cũng thiệt thòi cho con gái, Tô Mộng Dao  hiểu tâm trạng của Vân Tử Cẩm.
  lẽ chỉ  Vân Tử Cẩm mới tỉnh táo và lý trí đến mức  màng đến tin đồn với Lục Vân Khuyết. Đổi  là  khác, chắc chỉ mong tin đồn lan xa hơn nữa.
Lúc , nhân viên mang đến ly  sữa Quên Sầu mà Tô Mộng Dao  gọi .
Nhìn thấy  sữa Quên Sầu, mắt Tô Mộng Dao sáng rực.
Dạo  bận rộn chuẩn  mở cửa hàng, cô  lâu   thưởng thức món  sữa . Hôm nay là  đầu tiên  bao ngày.
Dù  uống nhiều , nhưng mỗi  thử  đều khiến cô kinh ngạc.
“Nói , các câụ  định  thêm sản phẩm mới ? Kiểu như  sữa Quên Sầu .”
Vân Tử Cẩm nhướng mày, chuyện  cô  quyết định ,  xem vận may.
Thời gian gần đây, phần thưởng từ nhiệm vụ tiêu tiền chủ yếu là bất động sản,  Linh Vụ và kem đánh trắng sáng răng.
Công thức  sữa mới thì  thấy .
Tuy nhiên, nếu  sữa Quên Sầu   bản nâng cấp, thì các loại  sữa thông thường khác   mắt nhiều hương vị mới.
Vân Tử Cẩm và Tần Tư Đồng  tiếc tiền lương cùng thưởng cho nhân viên, nên họ  gắn bó với cửa hàng. Thời gian qua, họ  nghiên cứu  nhiều sản phẩm mới ngon miệng.
Trung bình cứ 7 ngày   một hương vị mới.
“Chưa  , để tớ nghiên cứu thêm,  gì mới sẽ báo  đầu tiên.”
Còn khi nào  thì  xem cô nhận  công thức mới lúc nào.
“Được! Vậy tớ về , ngày 1 khai trương,  đến dự lễ cắt băng ?”
Tô Mộng Dao  quyết định mở cửa hàng, tất nhiên  tổ chức lễ khai trương hoành tráng. Cô định mời cả hội bạn  đến dự.
Đến  thì  lẽ   tặng quà khai trương?
Là bạn bè,  cửa hàng xong  để họ  về tay ?
Với hiệu quả của tinh dầu hoa hồng dưỡng trắng da, Tô Mộng Dao tin rằng ai  mua một  chắc chắn sẽ  .
Lúc đó, địa vị của cô trong giới sẽ vượt lên, trở thành  ai cũng  kết .
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi, Tô Mộng Dao  thấy vô cùng phấn khích.
Phú quý trời cho, cuối cùng cũng đến tay cô.
Vân Tử Cẩm   nhiều suy nghĩ phức tạp như Tô Mộng Dao. Là một tiểu bà chủ nhà ở Đế Kinh, cô luôn đề cao sự giản dị.
“Lễ cắt băng tớ  tham gia ,  mời  khác .”
Hiện tại,  quá nhiều  vì chuyện cô  xem mắt với Lục Vân Khuyết mà  lợi dụng sức nóng của cô. Vân Tử Cẩm nghĩ  nên hạn chế xuất hiện nơi công cộng.
“Không lên sân khấu cũng , nhưng ít nhất   mặt chứ?”
Tô Mộng Dao cho rằng đây là cửa hàng hợp tác của hai , nếu Vân Tử Cẩm  tham gia gì thì  .
“Để xem, tớ  chắc  thời gian.”
“Cậu   , cũng  mở công ty, bận gì chứ?”
Tô Mộng Dao  tưởng tượng  Vân Tử Cẩm  thể bận việc gì.
“Bận nhiều lắm.”
Năm cuối , cô  bắt đầu chọn đề tài luận văn  nghiệp. Chỉ việc  thôi  đủ khiến Vân Tử Cẩm đau đầu.
Tô Mộng Dao  cô với ánh mắt nghi ngờ.
Vân Tử Cẩm   thêm, dù cô nghĩ gì thì việc    vẫn  xem lịch của cô.
Đối mặt với thái độ , Tô Mộng Dao  thể  gì, cuối cùng đành  nhượng bộ.
“Thôi ,   tớ về thật đây,   thêm vài mẻ nữa để ngày khai trương  đủ hàng lấp đầy kho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-187-ke-an-mem.html.]
Sau khi Tô Mộng Dao rời , Tần Tư Đồng cũng  xử lý xong công việc, điều chỉnh vài lời với nhân viên  tiến về phía Vân Tử Cẩm.
“Tiểu thư Tô  ?”
Vân Tử Cẩm gật đầu: “Về  tinh dầu hoa hồng .”
“Cô  mở cửa hàng ở ? Để tớ đến ủng hộ.”
Nhờ cửa hàng  sữa Quên Sầu, Tần Tư Đồng thời gian qua cũng kiếm  kha khá, đủ tiền ủng hộ bạn bè.
“Ở trung tâm thương mại Vạn Nguyên, chắc   đó.”
Dù  nổi tiếng bằng Trung tâm Thương mại Cẩm Thịnh, nhưng ở Đế Kinh cũng thuộc top 5.
Mộng Vân Thường
“Tiền thuê ở Vạn Nguyên đắt lắm, cô  thật dám chi.”
Lần đầu mở cửa hàng  chọn vị trí vàng đắt đỏ.
“Vạn Nguyên là của nhà cô ,  cần trả tiền thuê.”
Vân Tử Cẩm  định giấu chuyện , vì đó là sự thật.
“Thôi, quả thật nghèo  hạn chế trí tưởng tượng của tớ.”
“Cửa hàng  sữa của chúng  cũng  mất tiền thuê ,  quên  ?”
Vân Tử Cẩm cố gắng an ủi Tần Tư Đồng.
“Ừ, vì cả dãy phố  đều là của  mà, tớ chỉ là kẻ ăn mềm thôi.”
Tần Tư Đồng  sớm nhận  điều .
Trải qua cửa hàng  sữa Quên Sầu, cô bắt đầu hiểu  cảm giác của những kẻ ăn bám.
Ăn mềm quả là chuyện dễ gây nghiện.
“Đừng đùa, nếu  ăn mềm thì  ăn của tớ, ở của tớ, mặc của tớ, mấy cái    .
Chúng  gọi là… hợp tác cùng  lợi!” Vân Tử Cẩm   Tần Tư Đồng  suy nghĩ sai lầm về chuyện ăn mềm,   nếu vì thế mà mất cân bằng tâm lý thì cô thật oan uổng.
“Chủ tiệm Vân,    chủ tiệm Tần  cả dãy phố ẩm thực  đều là của cô?”
Người hỏi là khách quen của cửa hàng  sữa Quên Sầu, Vân Tử Cẩm nhớ tên   là Trần Xuyên, hình như là nhân viên công ty giải trí nào đó.
Nghe câu hỏi, Vân Tử Cẩm gật đầu.
Đó là sự thật,   gì  giấu.
“Chủ tiệm Vân, đoàn phim chúng  đang  thuê một cửa hàng để  phim,  …”
“Chuyện cho thuê cửa hàng   do  phụ trách,  sẽ đưa  điện thoại,  tự liên hệ nhé.”
“Vâng , chúng  sẽ tự liên lạc.”
Trần Xuyên  ngờ chỉ vì hứng lên mua một ly  sữa Quên Sầu mà  giải quyết  vấn đề khiến đoàn phim đau đầu suốt một tháng.
Thuê cửa hàng  khó, khó là tìm  cửa hàng đúng yêu cầu kịch bản.
Kinh phí đoàn phim  hạn, nếu  ở nơi khác sẽ  tốn kém.
Nên họ cố gắng  thành tối đa ở Đế Kinh.
Vân Tử Cẩm đưa  điện thoại của Mai Lâm cho Trần Xuyên.
“Cô  khá bận,  thể   máy ngay.”
“Không , đoàn phim  chờ lâu , thêm vài ngày cũng  .
Cảm ơn chủ tiệm Vân,    dịp  mời cô ăn tối!”
Trần Xuyên thật lòng  ơn, việc tìm  địa điểm phù hợp  giúp đoàn phim tiết kiệm  nhiều chi phí.
Vân Tử Cẩm vẫy tay,  thấy  gì to tát.
Dù  cửa hàng cũng  cho thuê, cho ai chẳng .
“Đoàn phim của các  là gì? Có định đến phố ẩm thực  ?”
Tần Tư Đồng tò mò hỏi, cô  từng thấy cảnh  phim bao giờ!