Nhân viên chăm sóc khách hàng nhận điện thoại từ Lục Vân Khuyết, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng. Cô quản lý nhắc nhở kỹ càng, rằng những ngày ở trong phòng tổng thống là Tổng giám đốc tập đoàn và bạn gái của ông. Nếu bạn gái Tổng giám đốc gặp vấn đề trong ca trực của cô, đó thực sự là tai họa trời giáng!
Sau khi cúp máy, cô vội vàng gọi đến phòng y tế của khách sạn, đó liên lạc với quản lý Lưu. Cô cũng thông báo với đồng nghiệp ở quầy lễ tân chạy đến phòng hậu cần lấy tất cả chìa khóa dự phòng của phòng tổng thống, lao thang máy với tốc độ nhanh nhất. Đây đều là những "ông hoàng bà chúa"! Chậm một giây thôi, cô thể mất việc!
Bác sĩ trực y tế và quản lý Lưu nhận điện thoại từ nhân viên lễ tân cũng thầm nghĩ: "Tiêu !" Nếu bạn gái Tổng giám đốc chút gì bất trắc trong khách sạn của họ, họ chắc chắn sẽ kết cục . Không ai dám chần chừ, tất cả đều bỏ dở công việc đang và chạy về phía phòng tổng thống.
Mộng Vân Thường
Trong phòng tổng thống, khi gọi cho nhân viên chăm sóc khách hàng, Lục Vân Khuyết yên chờ đợi. Anh bước đến cửa phòng Vân Tử Cẩm, định dùng chân đạp cửa. Tuy nhiên, cửa phòng tại khách sạn Cẩm Thịnh vốn thiết kế theo tiêu chuẩn cao cấp nhất. Một cú đạp của Lục Vân Khuyết chỉ tạo tiếng động lớn, chân tê, nhưng cánh cửa vẫn im. Lục Vân Khuyết chợt cảm thấy rằng, đôi khi thiết kế quá cũng điều . Khi gặp tình huống khẩn cấp, phá cửa cũng .
"Anh đang đạp cửa ?" Tiếng động lớn vang lên từ điện thoại khiến Vân Tử Cẩm yếu ớt hỏi.
"Chờ nhân viên khách sạn lên quá lâu, thử xem ."
"Đừng... Em thấy đỡ hơn , em sẽ mở cửa." Dù giọng của Vân Tử Cẩm vẫn thiếu sức sống, nhưng ít nhất to hơn lúc .
"Vậy tạm dừng, em chậm thôi, bám tường cho đỡ mệt." Lục Vân Khuyết dặn dò.
Vân Tử Cẩm khẽ đáp . Cơn đau bụng khiến môi cô tái nhợt, bước khó khăn, nhưng may mắn vẫn thể di chuyển. Con đường vốn gần, giờ đây khiến cô cảm thấy xa vời. Cô từng bước, dừng nhiều . Lục Vân Khuyết thấy cô mở cửa, nhưng thấy nhân viên lễ tân cầm chìa khóa dự phòng chạy lên.
Theo lời dặn trong điện thoại, nhân viên lễ tân dùng thẻ từ vạn năng mở cửa, chạy nhanh bên trong. "Tổng giám đốc Lục! Chìa khóa dự phòng... mang lên !" Cô thở hổn hển khi chạy suốt quãng đường dài.
"Mở cửa phòng ." Lục Vân Khuyết chỉ cánh cửa, lệnh ngắn gọn.
Nhân viên lễ tân chần chừ, nhanh chóng tìm đúng chìa khóa và mở cửa. Khi cánh cửa mở , Lục Vân Khuyết thấy Vân Tử Cẩm đang ôm bụng, mặt mày tái mét, yếu ớt thảm. Chiếc váy ngủ trắng càng tôn lên vẻ yếu đuối của cô. Đầu óc Lục Vân Khuyết như nổ tung, thể suy nghĩ gì. bản năng cơ thể nhanh hơn lý trí, lập tức bế cô lên và đặt lên giường.
"Quần áo... sàn... bẩn ." Vân Tử Cẩm chút ám ảnh về việc giường ngủ luôn sạch sẽ.
"Chịu khó một chút, bác sĩ sắp đến . Khi em đỡ hơn, sẽ nhờ ga giường." Lục Vân Khuyết cho cô dậy.
Thực , phòng tổng thống của khách sạn Cẩm Thịnh vệ sinh hàng ngày và khử trùng bộ mỗi tuần. Có thể , thảm ở đây sạch hơn nhiều so với giường ngủ của đa . Vân Tử Cẩm vẫn hài lòng, chỉ là lúc cô yếu ớt, sức phản kháng, đành theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-202-troi-oi-ban-gai-tong-giam-doc-bi-om-roi.html.]
"Anh bảo gọi bác sĩ trực, giờ vẫn thấy ai?" Lục Vân Khuyết sang hỏi nhân viên lễ tân.
Bị hỏi đột ngột, cô gái bối rối một lúc mới trả lời: " gọi cho phòng y tế , chắc họ sắp lên ạ." Bác sĩ trực cần chuẩn dụng cụ y tế, thể nhanh như cô, chỉ cầm chìa khóa là chạy lên ngay.
"Đến ! Bác sĩ đến !" Bác sĩ và quản lý Lưu đánh thức lúc 2 giờ sáng, mắt còn đang díu .
Thấy phiền nhiều giữa đêm, Vân Tử Cẩm cảm thấy ngại. "Khám cho cô !" Lục Vân Khuyết nhường chỗ cho bác sĩ, nhưng mắt vẫn dán chặt Vân Tử Cẩm, sợ cô chuyện.
Theo yêu cầu của Lục Vân Khuyết, quản lý Lưu sắp xếp một bác sĩ lão luyện, giỏi Đông y lẫn Tây y. Bác sĩ trực bắt mạch cho Vân Tử Cẩm, nhanh chóng chẩn đoán nguyên nhân: "Đau dày do ăn uống điều độ. Uống một viên thuốc là khỏi." Ông lấy từ hộp thuốc một viên màu đen, mùi cực kỳ khó chịu.
"Ực!" Vân Tử Cẩm suýt nôn vì mùi thuốc. "Thuốc kinh quá! Bác sĩ... cách nào khác ?" Cô nhíu mày, uống chút nào.
"Thuốc đắng giã tật. Cách khác là truyền dịch, nhưng chờ xong thì trời cũng sáng ." Vân Tử Cẩm: "...". Thức suốt đêm thì ngày mai còn sức mà chơi?
"Uống viên , đảm bảo ngày mai cô sẽ khỏe như thường." Bác sĩ đưa viên thuốc tới gần.
Lục Vân Khuyết thúc giục, để cô tự quyết định. "Em uống thuốc !" Vì ngày mai chơi, Vân Tử Cẩm đành nuốt cực khổ.
Nhân viên lễ tân lúc mang một cốc nước, đúng lúc. Vân Tử Cẩm liếc cô , ánh mắt như trách móc: "Đến muộn hơn chút nữa, em còn thể trì hoãn thêm."
"Anh tìm kẹo cho em." Lục Vân Khuyết mặc đồ ngủ, mang theo đồ ăn vặt mà Vân Tử Cẩm thường nhét túi . Anh đành ngoài tìm.
"Anh nhanh , em đợi về mới uống." "Vậy chúng ..." Bác sĩ cảm thấy và vẻ thừa lúc .
"Làm phiền , về nghỉ , cần ở đây." Giữa đêm khuya phiền khác, Vân Tử Cẩm thực sự áy náy. Bác sĩ, nhân viên lễ tân và quản lý Lưu khỏi phòng, chào Lục Vân Khuyết rời , khép cửa nhẹ nhàng.
Lúc , Lục Vân Khuyết phòng Vân Tử Cẩm: "Không tìm thấy kẹo, nhưng thấy sôcôla bàn phòng khách, cũng nhỉ?" Anh mở lòng bàn tay, cho cô xem thanh sô cô la.
Vân Tử Cẩm nhận ngay đó là nhãn hiệu đắt tiền nước ngoài. Trong tình huống gấp gáp, sôcôla cũng . Cô gật đầu: "Ừm, sôcôla cũng ."