“Vân Tử Cẩm! Em thực sự coi là trai ?”
Hạ Chi Quân tức giận đến mức phát điên lên . Cha sinh một đứa con gái ngang bướng như Vân Tử Cẩm chứ? Nếu cô một nửa sự hiểu của Kiều Kiều, lẽ chuyện đến nông nỗi .
“Đương nhiên là .”
Trên phương diện , Vân Tử Cẩm nhận thức rõ ràng.
Hạ Chi Quân câu của cô chặn họng, nhưng nghĩ thái độ của cô đối với gia đình trong thời gian qua, thấy đây quả thực là điều Vân Tử Cẩm sẽ .
“Phụt!”
Câu trả lời của Vân Tử Cẩm khiến bên cạnh nhịn bật . Tuy nhiên, lẽ nhận khí thích hợp, họ lập tức lấy tay che miệng, dám phát tiếng nữa.
“Rốt cuộc em thế nào mới chịu về nhà? Em mang dòng m.á.u của họ Hạ, nhận mà cứ ở ngoài mãi, như thế nào ! Em ngoài đang bàn tán gì về em ?”
Hạ Chi Quân cố gắng dùng danh tiếng của Vân Tử Cẩm để uy h.i.ế.p cô.
“Đương nhiên là , một con sâu bọ đáng thương chỉ cha và trai ruột yêu thương tiểu thư giả mạo mà thôi.”
“Em , vẫn về nhà?”
“ thấy đáng thương chút nào. Nhà họ Hạ sắp phá sản , về gánh một đống nợ. Không lẽ nào… các thực sự định như ?”
Vân Tử Cẩm giả vờ kinh ngạc, biểu cảm phóng đại, lộ rõ vẻ diễn sâu.
Hạ Chi Quân im lặng một cách kỳ lạ. Anh từng nghĩ như , bởi cho rằng Vân Tử Cẩm giàu như thế, với tư cách là nhà họ Hạ, giúp lấp đầy khoản thâm hụt của gia đình là điều đương nhiên.
Đến lúc , Vân Tử Cẩm mới thực sự nhận mức độ vô liêm sỉ của nhà họ Hạ. Nếu cô hệ thống hỗ trợ, giờ vẫn chỉ là một sinh viên nghèo kiếm sống bằng việc thêm, họ tính toán như , cả đời cô coi như hỏng.
Đây quả thực là trai ruột, cha ruột của cô.
“Linh Nhất, đuổi hết bọn họ ngoài! Từ nay về , bất kỳ ai thuộc nhà họ Hạ đều tiệm sữa Quên Sầu, do họ mang đến cũng ngăn !”
Vân Tử Cẩm thực sự ngờ Hạ Chi Quân ý định như , chẳng khác gì việc bắt cô gả bán.
Theo lệnh của cô, Linh Nhất cùng mỗi túm một tên, ném thẳng khỏi tiệm sữa.
Ngay lúc , điện thoại của Vân Tử Cẩm cũng liên tục kêu lên “ting ting”. Đó là tin nhắn từ nhóm 5 cô gửi thông báo, tất cả đều đang lên tiếng.
『Đế Kinh nhất soái: Tử Cẩm , việc gì cứ !』
『Thịnh: Rất vui lòng hợp tác cùng tiểu thư Vân.』
『Công tử Phó: Nào nào, xem gì?』
Lục Vân Khuyết cũng gửi tin nhắn riêng:
『L: Nhà họ Hạ gì ?』
Phải rằng, trong 4 , Lục Vân Khuyết là hiểu lòng Vân Tử Cẩm nhất.
『Thanh Thanh Tử Cẩm: Hạ Thị sắp đổ, Hạ Chính Quang và con trai dùng hôn nhân để giải quyết khủng hoảng, và nhân vật chọn… may là em.』
Chữ “ may” ở đây ám chỉ việc Vân Tử Cẩm nhà họ Hạ chọn trúng, ngụ ý nhà họ Hạ chọn nhầm , đá sắt.
『Đế Kinh nhất soái: Chà… là nhà họ Hạ đủ gan đấy!』
Thử hỏi, ai là dạo Vân Tử Cẩm và Lục Vân Khuyết thiết? Với danh tiếng “ gần nữ sắc” đây của Lục Vân Khuyết, việc để lộ tin đồn gần gũi với một cô gái lên tất cả.
『Công tử Phó: là đủ gan!』
『Thịnh: Em gì?』
Thịnh Dương rõ ràng là thẳng thắn nhất. Dù quan hệ giữa Vân Tử Cẩm và Thịnh Điền tệ, nhưng điều đó ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa và cô.
『Thanh Thanh Tử Cẩm: Tất nhiên là khiến họ còn cơ hội để gả bán.』
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-229-duong-nhien-la-khong-roi.html.]
『L: Anh sẽ giúp em.』
Lục Vân Khuyết tin nhắn trong nhóm, sắc mặt lạnh trông thấy. Mạc Bân đang báo cáo công việc bỗng cảm thấy khí xung quanh trở nên lạnh lẽo. Ngẩng đầu sắc mặt của Lục Vân Khuyết, chuyện .
Ai ? Ai dám phá hỏng tâm trạng của tổng giám đốc trong lúc đang báo cáo? Nếu báo cáo trả , kẻ tội đồ chính là !
“Tổng… tổng giám đốc?”
Mạc Bân lắp bắp gọi.
“Được , cứ theo kế hoạch của , thể ngoài .”
Biết ý đồ của nhà họ Hạ, Lục Vân Khuyết chỉ bỏ việc ngay lập tức để tìm Vân Tử Cẩm. Anh cô đang cảm thấy thế nào, nhưng với tư cách ngoài cuộc, thấy tức giận, huống chi là cô.
Nhà họ Hạ dù cũng là của Vân Tử Cẩm, ai ngờ cuối cùng ý định như .
Trời tội còn thể tha, tự tội thì thể cứu!
Tiệm sữa Quên Sầu.
Tần Tư Đồng bộ cuộc trò chuyện giữa Vân Tử Cẩm và Hạ Chi Quân, trong lòng khỏi xót xa cho cô. Cô chỉ của Vân Tử Cẩm đối xử với cô, nhưng ngờ họ vô liêm sỉ đến thế.
Hơn nữa, đó còn là trai ruột của Vân Tử Cẩm, những lời trong tiệm chẳng thể hiện chút tình cảm em nào.
Không trách Vân Tử Cẩm về nhà. Nếu là cô, cô cũng đối mặt với một gia đình tồi tệ như .
Và Hạ Kiều Kiều mà cô gặp ở Hoans Nhan Phường đây, Tần Tư Đồng cũng ưa nổi.
Đây đều là những kỳ quặc gì ? Vân Tử Cẩm gặp họ đúng là tám đời may.
Tần Tư Đồng thương xót Vân Tử Cẩm, khi thành đơn hàng, cô bước từ quầy.
“Nếu vui, thể tâm sự với tớ, tớ sẽ là lắng nhất.”
Nhìn thấy vẻ lo lắng của Tần Tư Đồng, Vân Tử Cẩm khẽ : “ Cậu đang lo lắng gì ? Sợ tớ sẽ buồn ư? Cậu suy nghĩ quá , tớ chút tình cảm nào với họ cả.”
Nói thẳng , từ khi nhận tháng 7 đến giờ, cô và nhà họ Hạ từng gặp mặt đàng hoàng. Nhà họ Hạ thích cô, cô cũng thích họ, hai bên phiền là nhất.
Tiếc là yên phận.
“ Cậu buồn là . Nếu chuyện gì vui, nhất định với tớ!”
Tần Tư Đồng sợ Vân Tử Cẩm sẽ vì chuyện nhà họ Hạ mà suy nghĩ tiêu cực, dẫn đến vấn đề tâm lý.
“Yên tâm , tớ .”
Ban đầu là Tần Tư Đồng an ủi Vân Tử Cẩm, nhưng cuối cùng thành Vân Tử Cẩm an ủi cô.
Mộng Vân Thường
Tần Tư Đồng ngại ngùng, nhanh chóng quầy. lúc khách gọi sữa Quên Sầu, cô bắt đầu tập trung công việc.
Ngay lúc , điện thoại của Vân Tử Cẩm đổ chuông.
Người gọi là Lục Vân Khuyết.
Vân Tử Cẩm nhướng mày. lúc , đang bận ?
“Anh đang ở cửa tiệm sữa.”
Không đợi Vân Tử Cẩm gì, giọng của Lục Vân Khuyết vang lên từ điện thoại.
Vân Tử Cẩm ngạc nhiên. Tổng giám đốc lớn bỏ việc giữa chừng ?
Cô với Tần Tư Đồng một tiếng, cầm ly sữa Quên Sầu uống hết bước ngoài.
Vừa khỏi cửa, cô thấy chiếc xe quen thuộc.