Người hầu cúi chào hai   lùi xuống, cẩn thận đóng cửa .
Lục Vân Khuyết  tiên dùng bông tẩm cồn để vệ sinh vết thương cho Vân Tử Cẩm.
Lọ thuốc còn mới,  sử dụng bao giờ. Lục Vân Khuyết mở ,  kỹ hướng dẫn sử dụng, xác nhận   vấn đề  mới bôi một chút lên cổ tay của Vân Tử Cẩm.
Đợi một lúc, thấy cô   biểu hiện khó chịu,  mới tiếp tục bôi lên vết xước ở lòng bàn tay.
Chỉ một vết thương nhỏ, lượng thuốc dùng  bằng hạt đậu.
Theo lời  hầu   khi mang bình hoa đến, Vân Tử Cẩm đoán chắc lọ thuốc  cũng sẽ thuộc về họ.
 nghĩ đến giá rượu của Tửu Trang Đích Kim, cô  thấy những thứ  chẳng đáng là bao.
“Cất , tối nay về tắm xong bôi  một  nữa.”
Lục Vân Khuyết đưa lọ thuốc cho Vân Tử Cẩm, dặn dò cẩn thận.
“Em  .”
Vân Tử Cẩm đang ở thế yếu nên lúc  tỏ  vô cùng ngoan ngoãn.
Sau khi xử lý xong vết thương, Lục Vân Khuyết mới   chú ý đến chai rượu.
Người hầu  chỉ mang rượu đến mà còn chuẩn  cả điểm tâm và đĩa trái cây tươi.
Dù hứng thú với rượu, nhưng Vân Tử Cẩm  thích ăn bánh hơn, trái cây cũng  tươi ngon.
“Rượu ở đây độ cồn cao, con gái uống nhiều  , em chỉ  uống một chút thôi.”
Trước đây trong các buổi tiệc, Lục Vân Khuyết  từng thấy Vân Tử Cẩm uống rượu, nên  rõ tửu lượng của cô, chỉ  thể khuyên cô uống ít .
Vân Tử Cẩm  chai rượu màu như rượu sâm banh, gật đầu: “Anh yên tâm, em  chừng mực.”
Lục Vân Khuyết nghi ngờ  cô: “Có chừng mực” của cô là ăn đến nửa đêm đau bụng,  thật sự  tin lắm.
Vân Tử Cẩm  để ý ánh mắt của , tự rót cho  một ly nhỏ.
“Chừng  thôi,  thể say .”
Lục Vân Khuyết thấy lượng rượu chỉ đủ lấp đáy ly, cũng nghĩ  .
Thấy   ngăn cản, Vân Tử Cẩm nhấp một ngụm nhỏ, mắt sáng lên.
Vị ... cũng  đấy chứ?
Thấy ngon, cô  uống thêm vài ngụm nữa, từng chút một, cho đến khi cạn ly.
Lục Vân Khuyết luôn quan sát biểu hiện của cô, chỉ thấy má cô ửng hồng, nhưng trạng thái vẫn bình thường.
“Ơ? Sao ...  hai cái đầu ?”
Lục Vân Khuyết: “...”
Thì  tửu lượng  đủ một ly  say?
Anh suýt bật  vì tức, nhưng  đôi má đào của cô,  thấy  chút đáng yêu.
Vân Tử Cẩm cảm thấy đầu óc  cuồng, vô thức ngả   Lục Vân Khuyết.
Hai    ghế,   cách nhất định, thấy cô ngã,  vội đỡ lấy.
“Đây là ‘ chừng mực’ của em?”
Lục Vân Khuyết  nhịn , véo nhẹ má cô đang ửng hồng vì rượu.
“Tất nhiên! Em uống hết ,  say,   chừng mực!”
Giọng  của cô ngắt quãng,  càng thêm dễ thương.
Lục Vân Khuyết bất lực,  dậy đỡ cô.
“Được , em   chừng mực.  giờ uống xong ,  đưa em về nhà nhé?”
Tiếp tục uống là  thể, nếu  đưa cô bé say  về,    cô còn  gì nữa.
“Về nhà? Về ?”
Vân Tử Cẩm lơ mơ nghĩ đến những căn nhà của , hình như cô   nhiều nơi để về,   chọn chỗ nào.
“Em  về ?”
Lục Vân Khuyết kéo cô  dậy, đeo túi xách lên  cô, đảm bảo  rơi  mới bế cô lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-274-luong-ruou-mot-ly-da-say.html.]
“Ơ? Anh  gì thế?”
Vân Tử Cẩm ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng  .
“Anh đưa em về.”
“Ừ,   đặt em xuống, em... em tự  .”
Cô   rõ ràng vì say.
“Anh  bế em, ngoan nào, chúng  về nhà.”
Lục Vân Khuyết vỗ nhẹ lưng cô, dùng giọng dỗ dành để dụ dỗ.
“Vậy...  , cho  bế.”
Vân Tử Cẩm  giãy giụa nữa, cúi đầu  n.g.ự.c , chẳng mấy chốc  thở đều.
Lục Vân Khuyết thở phào: “May mà  nghịch.”
Anh bế cô  khỏi sân,  hầu  ở cửa ngạc nhiên: “Lục tổng, Vân tiểu thư...”
Không  xảy  chuyện gì chứ?  chỉ là nhân viên, đền  nổi !
“Không , say rượu ngủ . Hóa đơn hôm nay ghi  , thêm hai chai rượu  danh sách.”
Vừa  thấy Vân Tử Cẩm thích uống, nhưng   uống nhiều.
“Vâng, Lục tổng  cẩn thận.”
Chỉ cần     vấn đề thì  .
Người hầu cúi chào, tiễn Lục Vân Khuyết bế Vân Tử Cẩm rời .
Linh Nhất và mấy  khác  Vân Tử Cẩm say,  lái xe đến sẵn.
Lục Vân Khuyết bế cô lên xe, định để cô  ở ghế  cho thoải mái, nhưng  đặt xuống, cô  ọ ẹ.
Cuối cùng,  đành ôm cô trong lòng, bảo Linh Nhất lái xe về Tinh Vũ Hoa Phủ.
Mộng Vân Thường
Vân Tử Cẩm        gì, cứ thế  Lục Vân Khuyết bế suốt đường, kể cả khi về đến nhà.
Vương Mẫn Lệ thấy tiểu thư  bế về, cả   : “Cô... cô, tiểu thư  ?”
“Một ly  say, uống một ly  say .”
Lục Vân Khuyết thấy nếu  giải thích,  thể  hiểu lầm.
Biểu hiện của Vương Mẫn Lệ trở nên khó tả: “Một ly  say?”
Bà  từng nghĩ tiểu thư nhà  tửu lượng kém đến !
Lục Vân Khuyết gật đầu: “ đưa cô   phòng, phiền dì nấu giúp một bát canh giải rượu.”
Nếu  uống, ngày mai chắc chắn sẽ đau đầu.
“Vâng,  ngài  cẩn thận nhé,   nấu ngay.”
Xác nhận Vân Tử Cẩm  , Vương Mẫn Lệ nhanh chóng  bếp nấu canh giải rượu.
Linh Nhất  mở cửa phòng cho Lục Vân Khuyết,  bế cô , nhẹ nhàng đặt lên giường.
 giống như lúc  xe,  đặt xuống, cô  ọ ẹ.
Lục Vân Khuyết thở dài, đúng là... khổ mà vui.
“Về đến nhà , chúng   giường ngủ nhé?”
Anh  đặt cô xuống,  vỗ nhẹ lưng dỗ dành.
Lần  cô  ọ ẹ nữa, nhưng Lục Vân Khuyết  lớp trang điểm và bộ đồ   cô...  trầm tư.
Người đàn ông cao hơn một mét tám   bàn trang điểm màu trắng sữa, dùng điện thoại tra cách tẩy trang cho con gái,  chần chừ cầm từng lọ lên xem.
Một lúc ,  mới tìm  nước tẩy trang, sữa rửa mặt, kem dưỡng, xếp riêng từng thứ.
Sau khi xác nhận  nhầm, Lục Vân Khuyết mới lấy bông tẩy trang và nước, bắt đầu tẩy trang cho Vân Tử Cẩm.
May mà trang điểm của cô  đậm, chỉ cần lau nhẹ một  là sạch.
Tiếp theo là rửa mặt, nước hoa hồng, kem dưỡng,  đều thoa lên mặt cô.
Hoàn thành xong, Lục Vân Khuyết thở phào: “Còn khó hơn cả đàm phán hợp đồng tỷ đô!”