Hệ Thống Tiêu Tùy Tiện Giúp Ta Trở Thành Bà Chủ Cho Thuê Nhà - Chương 432: Leo núi ngắm bình minh
Cập nhật lúc: 2025-07-14 05:30:56
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Vân Khuyết tôn trọng lựa chọn của Vân Tử Cẩm: "Vậy tối nay chúng ở đây, sáng mai dậy sớm leo lên đỉnh núi ngắm bình minh, em thấy thế nào?"
Mặc dù ngọn núi cao, nhưng cảnh bình minh và hoàng hôn ở đây vô cùng tuyệt .
Vân Tử Cẩm liếc Lục Vân Khuyết: "Ở đây bao nhiêu phòng?"
Câu hỏi của Vân Tử Cẩm khiến Lục Vân Khuyết bối rối.
"Lúc xây dựng, nghĩ sẽ dẫn khác đến nên..."
Chưa cần hết, Vân Tử Cẩm hiểu ý.
"Đi xem phòng ."
Lục Vân Khuyết lập tức dẫn Vân Tử Cẩm đến căn phòng duy nhất trong khuôn viên.
"Giường rộng lắm, chúng thể đặt thêm một chiếc chăn ở giữa."
"Em thấy ghế sofa trong phòng khách cũng khá rộng."
Vân Tử Cẩm liếc chiếc giường, ghế sofa.
Lục Vân Khuyết hiểu cái miệng 37 độ thể thốt lời lạnh lùng đến thế.
"Ở đây chăn dự phòng, đêm núi lạnh, em nỡ lòng nào để đắp chăn ngủ sofa cả đêm?"
Lục Vân Khuyết nắm tay Vân Tử Cẩm lắc nhẹ, giọng mang chút nũng nịu.
Đây là đầu tiên Vân Tử Cẩm thấy Lục Vân Khuyết như , thật lòng mà , cô chịu nổi.
"Anh ngủ chung giường cũng , nhưng hứa giữ cách."
Nói , Vân Tử Cẩm lấy chiếc gối ôm sofa đặt giữa giường.
May mắn là giường đủ rộng, dù gối ở giữa, hai bên vẫn còn ít gian, đủ cho cô.
"Anh hứa!"
Lục Vân Khuyết đầy quả quyết, nhưng đêm khuya khi cả hai ngủ say, chuyện gì sẽ xảy , ai mà ?
Lúc , Vân Tử Cẩm vẫn hiểu âm mưu của ai đó.
Mộng Vân Thường
"Vậy cứ thế , em gọi điện cho dì Vương."
Còn Linh Nhất và những khác sẽ ở , chiếc xe bảo mẫu nhãn hiệu Tiêu Tùy Tiện thể giải quyết vấn đề cho họ.
Khác với Vân Tử Cẩm, dù Lục Vân Khuyết cả tuần về Lục gia cũng chẳng ai lo lắng.
nếu Vân Tử Cẩm báo mà qua đêm bên ngoài, Vương Mẫn Lệ chắc chắn sẽ lo lắng, thậm chí thể báo cảnh sát nếu liên lạc .
Lục Vân Khuyết ngăn cản Vân Tử Cẩm, việc thông báo là cần thiết để tránh khiến khác lo lắng vô cớ.
Sau khi gọi điện, bầu trời dần tối. Khác với trong thành phố, ở đây chỉ cần ngẩng đầu lên là thể thấy .
Điều khiến Vân Tử Cẩm vô cùng thích thú, chỉ tiếc là thể thấy dải Ngân Hà.
Lục Vân Khuyết từ lôi một chiếc ghế bành, cùng một chiếc bàn nhỏ.
Anh lấy chai rượu vang đỏ từ tủ rượu, tìm ly rửa sạch, rót một chút cho và Vân Tử Cẩm.
"Chỉ một chiếc ghế bành..."
Lục Vân Khuyết khẽ: "Lần chúng cùng ghế bành cả đêm ?"
"Anh còn dám nhắc , là ai sáng hôm thức dậy ê ẩm, một lúc lâu mới hồi phục."
Nhắc đến chuyện , Lục Vân Khuyết xoa xoa mũi, đúng là sai lầm...
Tuy nhiên, cuối cùng Vân Tử Cẩm vẫn đồng ý với yêu cầu của Lục Vân Khuyết, cùng xuống.
Theo lời Lục Vân Khuyết: Họ sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, đây là cách để cô quen với cuộc sống vợ chồng khi ngủ chung giường mỗi ngày.
tối nay, chuyện cả hai ghế bành cả đêm lặp .
Vì thỏa thuận , khi tắm xong, Vân Tử Cẩm tự nhiên chọn một bên giường xuống. Khi Lục Vân Khuyết bước , tự giác sang bên .
"Ngủ , ngày mai ?"
Lục Vân Khuyết gật đầu, tạm thời biểu hiện gì khác thường.
"Zzz..."
Nửa đêm, khi thở của Vân Tử Cẩm đều đặn, Lục Vân Khuyết mở mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-432-leo-nui-ngam-binh-minh.html.]
Anh sang chiếc gối ôm giữa hai , nhanh chóng ném nó xuống cuối giường, thậm chí quan tâm khi một chiếc rơi xuống đất.
Khi chiếc gối biến mất, Vân Tử Cẩm bắt đầu di chuyển giữa giường.
Thấy cơ hội đến, Lục Vân Khuyết liền tiến gần, cuối cùng thành công khiến Vân Tử Cẩm ôm chặt lấy như một chiếc gối ôm.
Trong khoảnh khắc đó, Lục Vân Khuyết nở một nụ đắc thắng.
Đây là em tự đến đấy, chỉ từ chối thôi.
Phải rằng, Lục Vân Khuyết chút mưu mẹo trong .
"Zzz..."
4:30 sáng, chuông báo thức của Lục Vân Khuyết vang lên.
Vân Tử Cẩm đang trong vòng tay nhíu mày khi tiếng chuông.
Còn Lục Vân Khuyết thì tỉnh giấc ngay lập tức.
Vì hẹn ngắm bình minh, mới đặt báo thức sớm như .
Vân Tử Cẩm lúc , lẽ cô dậy nổi.
Tuy nhiên, Lục Vân Khuyết Vân Tử Cẩm chắc chắn bỏ lỡ cảnh bình minh, nên nhẹ nhàng rời giường, vệ sinh cá nhân và bữa sáng đơn giản với bánh sandwich và trứng ốp la.
Dù cố gắng hết sức để gây tiếng động, cuối cùng Vân Tử Cẩm vẫn đánh thức.
Cô mở mắt một cách khó nhọc, điện thoại: 5 giờ sáng.
"Sớm thế ?"
Giọng Vân Tử Cẩm yếu ớt.
"Em dậy ? Anh bữa sáng, em ăn chút gì ? Ăn xong chúng ngắm bình minh."
Nghe thấy hai từ "bình minh", Vân Tử Cẩm lập tức tỉnh táo.
"Em , sẽ dậy ngay để vệ sinh cá nhân."
Dù ngắm bao nhiêu , Vân Tử Cẩm vẫn bỏ lỡ cảnh tượng bình minh.
Sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng, cô mang theo chiếc máy ảnh tìm thấy trong phòng.
Đã thử nghiệm, những bức ảnh chụp cảm xúc, nên Vân Tử Cẩm quyết định mang theo.
Nhìn thấy máy ảnh, Lục Vân Khuyết mới nhớ đó là chiếc máy ảnh từng dùng để chụp cảnh đêm, bình minh và hoàng hôn.
Sau một thời gian dài dùng, để nó ở đây và quên bẵng .
"Không ngờ em tìm thấy nó, nếu em, quên mất ở đây còn một chiếc máy ảnh."
Người giàu là , đồ đạc quý giá bỏ khắp nơi, một thời gian quên khuấy .
Nếu là bình thường, một chiếc máy ảnh là điều đáng tự hào, mỗi ngày đều lấy lau chùi cẩn thận.
"Em kiểm tra thấy nó vẫn dùng , lát nữa chúng sẽ dùng nó để chụp ảnh."
Ảnh chụp bằng máy ảnh và điện thoại chất lượng khác .
Lục Vân Khuyết phản đối: "Được, chuẩn xong chúng sẽ ."
Vân Tử Cẩm mang theo quá nhiều đồ, nếu sẽ giống như leo núi mang vác nặng. Ngoài một bình nước, cô chỉ mang theo máy ảnh và điện thoại.
Lục Vân Khuyết thì mang theo một chiếc túi du lịch nhỏ, bên trong đựng khá nhiều thứ.
Sau khi chuẩn xong, hai rời khỏi ngôi nhà nhỏ, bắt đầu leo lên đỉnh núi.
Từ ngôi nhà đến đỉnh núi một con đường, Lục Vân Khuyết cho xây dựng khi mua ngọn núi .
Chủ yếu là để đảm bảo an cho bản và thuận tiện di chuyển.
Vì ngọn núi quá cao, ngay cả Vân Tử Cẩm - thường xuyên vận động - cũng chỉ thở gấp khi leo lên đỉnh.
"Không khí núi quả thực tuyệt."
Vân Tử Cẩm đỉnh núi, dang tay hít thở khí trong lành.
"Mặt trời sắp mọc ."
Lục Vân Khuyết phía , bất ngờ lên tiếng.