Vân Tử Cẩm  đầu  theo phản xạ, liền thấy Lục Vân Khuyết   từ lúc nào   ngay  lưng cô.
"Anh   em  gì, lát nữa che mất tầm  của  đó."
Vân Tử Cẩm kéo Lục Vân Khuyết đến bên cạnh,  song song với .
Lục Vân Khuyết để mặc cô kéo, nhưng khi   định vị trí, bàn tay lớn của  vòng qua eo Vân Tử Cẩm, nhẹ nhàng đặt lên đó.
"Đây là bình minh đầu tiên chúng  cùng ngắm, chúng  chụp một tấm ảnh chung  kỷ niệm nhé?"
Sau khi xem Vân Tử Cẩm chụp đủ ảnh phong cảnh bình minh, Lục Vân Khuyết mới lên tiếng, đòi chụp ảnh chung với cô.
Bên  lâu như ,  ảnh chung của họ  nhiều.
"Được thôi! Chúng  đổi hướng khác, để bình minh lọt  khung hình."
Vân Tử Cẩm đưa máy ảnh cho Lục Vân Khuyết: "Tay  dài,  cầm máy chụp ."
Tiếc là   chân máy, chỉ  thể tự cầm máy chụp,   hiệu quả  .
Lục Vân Khuyết nhận lấy máy ảnh từ tay Vân Tử Cẩm, điều chỉnh tông màu, lấy góc xong mới ôm cô  lòng, bấm liên tục nút chụp.
Mộng Vân Thường
Dù chụp bao nhiêu tấm  nữa, trong  đó chắc chắn sẽ  một tấm dùng .
Vân Tử Cẩm bật   phong cách chụp ảnh của Lục Vân Khuyết, nhưng trong tình huống  xem  khung hình, đây cũng là một cách .
Hoàn thành nhiệm vụ chụp ảnh, Vân Tử Cẩm và Lục Vân Khuyết mới bắt đầu thưởng thức trọn vẹn khung cảnh tuyệt   mắt.
Vân Tử Cẩm  thể thấy, mặt hồ  xa phản chiếu ánh bình minh lấp lánh, vẻ  của thiên nhiên khiến    kịp ngắm hết.
Xem xong bình minh,  là 6 giờ 30.
Từ đây lái xe đến tập đoàn Lục Thị mất ít nhất hai tiếng, Vân Tử Cẩm sợ Lục Vân Khuyết trễ giờ, về đến sân nhỏ liền bắt đầu thúc giục.
"Mau dọn dẹp ,  lát nữa    trễ đó."
Dù Lục Vân Khuyết  cần chấm công, nhưng   bao giờ trễ giờ  vắng mặt  lý do.
"Em  nghĩ rằng    khái niệm '  trễ' ?"
Đùa , cả tập đoàn Lục Thị, ai dám kiểm tra chấm công của ? Gặp  mặt  may lắm .
" bình thường  luôn đúng giờ, đột nhiên trễ,   sợ  khác suy diễn lung tung ?"
Vân Tử Cẩm cho rằng vẫn nên chú ý chút hình tượng.
"Không ,  ai dám hỏi  ."
Hơn nữa, chuyện tán gẫu, Lục Vân Khuyết cũng  nghĩ  ai dám   mặt .
"Được   ,  ai dám hỏi , nhưng em  tiết học đó."
Dù   tiết đầu, nhưng tiết thứ ba và thứ tư cô  lên lớp.
Nếu trễ nữa là cô sẽ đến lớp muộn mất.
Lục Vân Khuyết xoa xoa mũi: "Lát nữa  đưa em về Ngọc Thúy Hồ Bán   mới đến công ty."
Không ai dám hỏi Lục Vân Khuyết, nhưng Vân Tử Cẩm đến lớp muộn sẽ  giáo viên hỏi,  dù  quan tâm bản  cũng  thể để cô mang "tội"  học trễ.
"Không cần , lát nữa em  với Linh Nhất và mấy  ,  bảo  đưa  đến Lục Thị là ."
Vân Tử Cẩm  nhất thiết  để Lục Vân Khuyết đưa , chỉ tốn thêm thời gian.
Nghe cô nhắc đến Linh Nhất, Lục Vân Khuyết mới nhớ đến bảy vệ sĩ luôn theo sát Vân Tử Cẩm.
Có thể , dù   , cô cũng  thiếu  đưa về.
Đột nhiên cảm thấy khủng hoảng thì   ?
"Họ đưa em là trách nhiệm,  đưa em là tấm lòng."
Nói xong, Lục Vân Khuyết kéo Vân Tử Cẩm lên chiếc Rolls-Royce Phantom của .
Thôi , Vân Tử Cẩm còn   gì nữa, đành chiều theo  .
Tuy nhiên, Vân Tử Cẩm  ngờ, khi trở về Ngọc Thúy Hồ Bán,  gặp Diêm Thụ Đường đang chờ .
Vì Diêm Thụ Đường   cư dân của Ngọc Thúy Hồ Bán, Vân Tử Cẩm cũng   nhà, bảo vệ  cho ông  khu dân cư.
Khi Vân Tử Cẩm bước xuống xe, thấy Diêm Thụ Đường "đơn độc"   ghế dài bên ngoài cổng khu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-433-diem-thu-duong-tim-den.html.]
Không  nên miêu tả thế nào, hình ảnh    trái ngược với hình tượng của Diêm Thụ Đường trong lòng Vân Tử Cẩm.
"Bộ trưởng Diêm, ngài..."
Vân Tử Cẩm bước đến gần Diêm Thụ Đường,   nhưng  thấy  nên.
" đến tìm cô."
Diêm Thụ Đường  thẳng  vấn đề.
Vân Tử Cẩm  tỏ  nghi hoặc: "Theo báo cáo của Mai Lâm,  thứ đang diễn  bình thường, ông  vấn đề gì ?"
Mai Lâm  thể lừa cô về chuyện  .
"Không  chuyện dự án, là việc khác. À,  Lục cũng ở đây luôn."
Vân Tử Cẩm  Lục Vân Khuyết, ánh mắt hỏi: Ông  tìm  chuyện gì ?
Lục Vân Khuyết nhún vai,     ,    nhận  thông báo gì.
"Đây   nơi  chuyện, chúng   trong, đến nhà em  nhé."
Vốn nghĩ nếu Lục Vân Khuyết nhanh chân một chút,  thể đến tập đoàn Lục Thị sớm, nào ngờ giờ   Diêm Thụ Đường cản bước.
Diêm Thụ Đường gật đầu, đây đúng là   nơi  chuyện.
Vân Tử Cẩm liếc mắt  hiệu với Lục Vân Khuyết,  lập tức hiểu ý.
"Lên xe  ,  lái xe  bên trong."
Vân Tử Cẩm và Lục Vân Khuyết  lên xe,   trong xe  thêm Diêm Thụ Đường.
"Bộ trưởng Diêm   lái xe?"
Với chức vụ của Diêm Thụ Đường, dù  mua nổi xe sang, nhưng những chiếc xe giá bình dân hơn chắc chắn  thành vấn đề.
"Hôm nay biển   hạn chế,   taxi đến."
Nếu , ông     "thảm hại"  ghế dài bên ngoài cổng khu,  khác gì  vô gia cư.
Vân Tử Cẩm cũng  ngờ, nguyên nhân  là như .
"Lần  nếu  việc tìm , ngài  thể gọi điện trực tiếp."
Để   đợi  ở ngoài cổng như , Vân Tử Cẩm thấy thật ngại.
"Lúc đó  quên mất."
Vì quá vội, ông  gần như lao  khỏi nhà ngay lập tức, nếu   lúc đó điện thoại đang cầm  tay,  lẽ giờ ông còn  mang theo.
Xe dừng   tòa nhà nơi Vân Tử Cẩm ở, Lục Vân Khuyết xuống xe , mở cửa cho Vân Tử Cẩm và Diêm Thụ Đường.
Vân Tử Cẩm  đầu, dùng nhận diện khuôn mặt mở thang máy, Lục Vân Khuyết và Diêm Thụ Đường theo  cô bước .
Chỉ  Linh Nhất và Linh Nhị  cùng  thang máy, những  còn   ngoài đợi chuyến tiếp theo.
Thang máy lên  nhanh, chẳng mấy chốc  đến tầng nơi Vân Tử Cẩm ở.
"Đến ."
Lục Vân Khuyết và Vân Tử Cẩm để Diêm Thụ Đường  khỏi thang máy ,  đó  đợi cô bước   mới  theo.
Linh Nhất và Linh Nhị là  cuối cùng bước .
Vân Tử Cẩm  đến  cửa nhà, mở khóa bằng vân tay.
"Tiểu thư, cô về  ạ!"
Nghe thấy tiếng mở cửa,  giúp việc trong nhà  đợi sẵn ở cửa.
Nhìn thấy Vân Tử Cẩm, ánh mắt họ sáng lên rõ rệt.
Vân Tử Cẩm gật đầu nhẹ: "Nhà  khách, pha một ấm  mời khách ."
Người giúp việc trong nhà Vân Tử Cẩm đều là  chuyên nghiệp,  yêu cầu liền  lời   ngay,  tò mò về  phận của khách.
"Mọi  cứ tự nhiên,   phòng  trang phục ."
Dù hôm qua ở Trúc Viện cũng  tắm rửa và  đồ, nhưng hôm nay  mặc bộ đồ  phơi khô qua đêm.
Vân Tử Cẩm vẫn   một bộ khác, nếu  cô sẽ cảm thấy như    đồ .