Có thể , ngoài việc từng  thấy ngựa từ xa, Vân Tử Cẩm  bao giờ thực sự chạm tay  một con ngựa thật.
Lục Vân Khuyết cũng  vội  cưỡi ngựa mà  bên cạnh Vân Tử Cẩm, lúc chọn ngựa  thể đưa  một vài gợi ý cho cô.
Người phụ trách trường đua nhanh chóng dẫn hai  đến chuồng ngựa. Hàng dài những chú ngựa đủ màu sắc khiến Vân Tử Cẩm hoa cả mắt.
"Phía  là những con ngựa  tính khí hung dữ,  khuyến khích cô Vân chọn. Còn phía  tính tình ôn hòa hơn, nhưng hai con trong cùng    đặt  dài hạn. Từ đây đến đây, cô  thể chọn bất kỳ con nào."
Vân Tử Cẩm  một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng   một chú ngựa hồng nâu, sống mũi trắng toát, trông vô cùng cao quý.
"Chọn con  , nó  quá."
Không     hiểu lời Vân Tử Cẩm , chú ngựa hồng kêu lên hai tiếng,  thể cảm nhận  nó đang  vui.
"Cô  chọn xong?"
Vân Tử Cẩm gật đầu: "Chính là nó."
"Vâng,  cô cho nó ăn chút gì , lát nữa nhân viên sẽ dắt ngựa  cho cô."
Bên cạnh chuồng ngựa  sẵn thức ăn, nhưng những thứ  đều  trả tiền, một củ cà rốt  giá hai ba chục tệ. Tuy nhiên, Lục Vân Khuyết là chủ trường đua, Vân Tử Cẩm   cùng , tất nhiên  cần  trả tiền.
Vân Tử Cẩm cho chú ngựa  chọn ăn một chút,  phụ trách trường đua liền ngăn . Cho ăn quá nhiều  , vì lát nữa ngựa còn  vận động. Vừa ăn no  vận động dễ gây đau bụng,   lợi cho sự an  của Vân Tử Cẩm.
Lục Vân Khuyết  ngựa riêng tại trường đua. Sau khi Vân Tử Cẩm chọn xong,  liền sai  dắt ngựa của  .
  khi cưỡi ngựa, họ cần  trang phục. Lục Vân Khuyết dẫn Vân Tử Cẩm  chọn một bộ đồ cưỡi ngựa mới.
Khi Vân Tử Cẩm  đồ xong bước , ánh mắt Lục Vân Khuyết bừng sáng: "Đẹp lắm."
Bình thường Vân Tử Cẩm mang vẻ ngoài dịu dàng, nhu mì của một cô gái nhỏ, nhưng khi mặc đồ cưỡi ngựa, toát lên vẻ  tú khiến Lục Vân Khuyết  thể rời mắt.
Vân Tử Cẩm mỉm : "Lần đầu mặc, còn sợ  thấy kỳ quái."
Cô suýt nữa thì  chân  tay nọ.
"Không kỳ quái chút nào,  . Đi thôi,  dẫn em  vài vòng."
Lục Vân Khuyết nắm tay Vân Tử Cẩm, dẫn cô  khỏi phòng  đồ, trở  trường đua.
Ngựa của Lục Vân Khuyết  nhân viên dắt theo, còn  thì đỡ Vân Tử Cẩm lên ngựa  tự  cầm dây cương.
Vân Tử Cẩm ban đầu còn  lo lắng, nhưng khi cúi  thấy Lục Vân Khuyết, cô bỗng cảm thấy an tâm lạ thường. Nếu là nhân viên trường đua dắt ngựa,  lẽ cô sẽ  mất một lúc mới quen .
"Em   thử tự cầm dây cương ?"
Thấy Vân Tử Cẩm  quen, Lục Vân Khuyết đề nghị cô tự cưỡi. Để  khác dắt ngựa thì dù  thoải mái đến  cũng  thể coi là  cưỡi ngựa.
Vân Tử Cẩm háo hức nhưng cũng  sợ.
"Em  dám"
Vân Tử Cẩm  Lục Vân Khuyết, giọng  vô tình mang chút nũng nịu khiến  suýt nữa thì chảy m.á.u mũi.
"Anh dạy em."
Nói , Lục Vân Khuyết đạp chân, nhảy lên ngựa,  cùng Vân Tử Cẩm. Tay  cầm dây cương, Vân Tử Cẩm tự nhiên   ôm  lòng.
"Nhìn tay  , kéo sang bên  là rẽ trái, bên  là rẽ ..."
Lục Vân Khuyết giảng giải cách dùng dây cương cho Vân Tử Cẩm. Nhân viên trường đua Nhậm Diệu đang dắt ngựa của Lục Vân Khuyết  cảnh tượng  sân, lòng đầy cảm khái.
Nếu  tận mắt chứng kiến,  sẽ  bao giờ tin . Lục Vân Khuyết  kiên nhẫn dạy  khác cưỡi ngựa? Nói  ai tin chứ?
 nghĩ đến dung mạo của Vân Tử Cẩm, Nhậm Diệu  thấy việc Lục Vân Khuyết sa  lưới tình cũng  lý do.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-483-lan-dau-cuoi-ngua.html.]
Từ xưa  hùng khó qua ải mỹ nhân, ngay cả đóa hoa lạnh lùng Lục tổng cũng  ngoại lệ. Trước đây  gần gũi nữ nhân chỉ vì  gặp   khiến  động lòng mà thôi.
Giờ xem kìa, dù là Lục Vân Khuyết, khi yêu  cũng giống những  trai bình thường khác,    thể kháng cự    thích.
"Hiểu ?"
Vân Tử Cẩm: Não bảo  hiểu, nhưng tay  lẽ .
"Em thử nhé, ... đừng xuống."
Vân Tử Cẩm cầm dây cương từ tay Lục Vân Khuyết, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
"Đừng sợ, cứ thoải mái chơi ,   ở đây."
Lục Vân Khuyết đặt tay lên eo Vân Tử Cẩm, thấy cô mãi  dám điều khiển dây cương, liền động viên.
Vân Tử Cẩm đầu tiên kẹp chân  bụng ngựa để nó  tới,  đó từ từ nhớ  những gì Lục Vân Khuyết  dạy, điều khiển ngựa rẽ trái, rẽ .
"A!"
Vân Tử Cẩm lỡ tay  hiệu gì đó khiến ngựa bất ngờ phi nước đại, khiến cô hét lên.
Lục Vân Khuyết vội ôm chặt eo cô, giật dây cương: "Dừng !"
Ngựa dừng hẳn, Vân Tử Cẩm vỗ ngực, tim đập thình thịch như  nhảy  ngoài.
"Suýt c.h.ế.t khiếp, em  hiểu  nó  phi nhanh thế."
Vân Tử Cẩm cảm thấy cưỡi ngựa  thể một  ,    bảo vệ phía  mới yên tâm. Môn ,  lẽ cô sẽ  học  trong thời gian ngắn.
"Không   ,  lẽ em kẹp bụng nó quá chặt, ngựa hiểu nhầm thôi,    của em."
Lục Vân Khuyết vẫn đang an ủi, nhưng lời  của  khiến Vân Tử Cẩm thà rằng   an ủi còn hơn.
"Anh thật  kiếm lý do cho em."
Ngựa chỉ  mấy hiệu lệnh cơ bản, nếu cô  hiệu  chuẩn khiến nó hiểu nhầm thì   chuyện chạy bất thình lình. Vân Tử Cẩm  rõ   bao nhiêu năng lực.
Lục Vân Khuyết xoa xoa mũi,  chỉ sợ cô  nghĩ thông suốt, tự trách bản   suy sụp,    dám cưỡi ngựa nữa.
"Vậy... còn cưỡi nữa ?"
Mộng Vân Thường
"Anh  , em  nghỉ một lát."
Hôm nay Lục Vân Khuyết  tự cưỡi ngựa  nào,  dành thời gian dạy cô .
"Vậy   nhé? Em  đây, đừng  lung tung."
Dù đây là trường đua bốn  họ cùng góp vốn, nhưng mỗi ngày  đến đây chơi đủ loại,   thể đảm bảo  bộ Đế Kinh đều  gặp Vân Tử Cẩm,  cô là bạn gái .
"Ừ, em  ."
Thực  Lục Vân Khuyết  lo xa, những kẻ  gây rối với Vân Tử Cẩm còn  hỏi ý kiến Linh Nhất và nhóm vệ sĩ của cô .
Lục Vân Khuyết  về phía con ngựa của , Vân Tử Cẩm  xuống ghế bên cạnh trường đua.
Nhậm Diệu vốn đang dắt ngựa cho Lục Vân Khuyết, giờ   cưỡi ngựa, Nhậm Diệu liền chạy đến chỗ Vân Tử Cẩm.
"Cô Vân, trường đua chúng   phục vụ nước hoa quả, đồ uống, cô  dùng gì,  sẽ sắp xếp ngay."
Nhậm Diệu   từ  lấy  một thực đơn, in  nhiều món điểm tâm, đồ uống. Toàn là những món ăn nhẹ kiểu  chiều.
"Nước ép xoài ."
Vân Tử Cẩm lật qua một chút, chọn nước ép xoài.