Sau khi Lục Vân Châu và hộ lý rời khỏi phòng, Vân Tử Cẩm đưa mắt về phía Lục Vân Khuyết.
“Anh ?”
“Suốt 20 phút qua, em chẳng thèm lấy một cái”
Giọng điệu của Lục Vân Khuyết khi câu thật đáng thương.
Vân Tử Cẩm chỉ cảm thấy bất lực, cô chỉ đang bàn bạc với các cô bạn về việc tạo kiểu tóc nào sẽ khiến cả hội trầm trồ mà thôi.
“Em chỉ đang trò chuyện với Dao Dao và thôi mà. Anh đang , nếu em cứ luôn miệng đưa ý kiến bên cạnh thì cũng lắm.”
Dù Hàn Xuân cũng hợp tác với cô nhiều , Vân Tử Cẩm tin tưởng tay nghề của .
“Nếu em theo sát, kiểu tóc hôm nay hợp ý em , …”
Lục Vân Khuyết rõ ràng tin tưởng Hàn Xuân nhiều như Vân Tử Cẩm.
“Không gì thích , trông mà. Chẳng lẽ Lục tổng tự tin gương mặt của ?”
Vân Tử Cẩm liếc kiểu tóc hiện tại, đúng gu của cô.
Gương mặt Lục Vân Khuyết, dù ở bên lâu như , mỗi thấy, Vân Tử Cẩm vẫn cảm thấy rung động.
Lục Vân Khuyết liếc cô một cái đầy oán hận. Anh đang về kiểu tóc ? Anh đang phàn nàn việc Vân Tử Cẩm suốt 20 phút chẳng thèm lấy một .
Anh sự chú ý của Vân Tử Cẩm, chứ để cô ngắm nghía kiểu tóc hôm nay.
“Được , em bây giờ ?”
Một tổng giám đốc ngạo nghễ bỗng biến thành chú cún con, ai mà chịu nổi? Ít nhất là Vân Tử Cẩm thể.
Cô lập tức bỏ điện thoại xuống, kéo ghế đến cạnh Lục Vân Khuyết, mắt rời khi Hàn Xuân trang điểm cho .
“Lục tổng, như ạ?”
Mộng Vân Thường
Nói xong, Vân Tử Cẩm còn chớp mắt với Lục Vân Khuyết.
Lục Vân Khuyết chớp mắt: “Ừ… cũng .”
Rồi mặt , thật sự chịu nổi.
Theo yêu cầu của Lục Vân Khuyết, Vân Tử Cẩm gần như dán mắt .
Lục Vân Khuyết đau khổ hạnh phúc.
Đau khổ vì hiện tại đang trong giai đoạn quan trọng của việc trang điểm, thể cử động đầu tùy ý, hôn trộm cũng .
Hạnh phúc là vì sự chú ý của Vân Tử Cẩm giờ dồn hết , một kẻ nào khác thể so bì.
Tuy nhiên, Vân Tử Cẩm một lúc thấy buồn ngủ.
Lục Vân Khuyết thấy tình hình , liền hiệu cho Hàn Xuân tạm dừng.
“Buồn ngủ ?”
Lúc đầu óc Vân Tử Cẩm mơ màng, trả lời cũng chỉ là những tiếng ậm ừ.
“Trong phòng nghỉ cho nhà, ai sử dụng qua, em đó ngủ .”
Nếu là giường của hộ lý, Lục Vân Khuyết sẽ để Vân Tử Cẩm dùng.
Dù hộ lý thuê cho Lục Vân Châu đều là nam.
“Không cần , trang điểm xong là đến lượt em, giờ ngủ một giấc, lát nữa dậy.”
Nếu đánh thức khi ngủ đủ, Vân Tử Cẩm sẽ cáu kỉnh.
Mà một Vân Tử Cẩm đang cáu kỉnh sẽ hợp tác để trang điểm .
Vân Tử Cẩm hiểu rõ tính khí của , nên dù buồn ngủ cũng phòng nghỉ.
Lục Vân Khuyết nhíu mày, Vân Tử Cẩm chịu phòng nghỉ, cũng thể ép cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-492-yen-tiec-nghenh-don-1.html.]
“Vậy ghế sofa ?”
Phần trang điểm của Lục Vân Khuyết gần xong, giờ quan trọng là giải quyết vấn đề buồn ngủ của Vân Tử Cẩm.
Vân Tử Cẩm gật đầu nhẹ, dậy khỏi ghế.
Lục Vân Khuyết cũng lên, lấy gối kê đầu cho cô, còn tìm một chiếc chăn mỏng đắp lên cô.
Điều hòa trong phòng bệnh mạnh lắm, nhưng ngủ vẫn cần đắp chút gì đó, nếu dễ cảm.
“Lục tổng, phần của sắp xong , nếu cô Vân ngủ bây giờ, sợ rằng việc trang điểm đó…”
Vân Tử Cẩm dù cũng là con gái, thời gian trang điểm ít nhất cũng gấp đôi Lục Vân Khuyết và Lục Vân Châu.
Nếu cô ngủ lâu một chút, e rằng sẽ kịp giờ tiệc.
Tuy nhiên, nếu Lục Vân Khuyết và Lục Vân Châu cùng xuất hiện, dù trễ một chút cũng ai dám gì.
Ở địa vị của gia tộc Lục, họ cần chiều lòng ai nữa, chỉ cần những gì thích.
“Cậu cứ những bước thể khi cô ngủ, cô ngủ lâu .”
Muộn nhất là 3 giờ chiều, đồng hồ sinh học của Vân Tử Cẩm sẽ tự đánh thức cô.
Hàn Xuân đành chịu, trả tiền là thượng đế, dù ý kiến cũng giữ trong lòng.
Dù họ cũng trả theo giờ, vài giờ thêm đối với Lục Vân Khuyết và Vân Tử Cẩm cũng chẳng là gì.
Vân Tử Cẩm nhanh chóng chìm giấc ngủ, Lục Vân Khuyết sofa bên cạnh cô. Hàn Xuân đành cầm hộp trang điểm đến thành nốt phần cuối cho .
Lục Vân Khuyết cũng khá hợp tác, Hàn Xuân nhanh chóng thành bước cuối: “Xong , Lục tổng thể xem thử, nếu chỗ nào ưng ý chúng sẽ điều chỉnh ngay.”
Lục Vân Khuyết yêu cầu gì nhiều về trang điểm.
“Vậy là , xem phần của cô thế nào, nhớ nhẹ tay.”
Vân Tử Cẩm nếu ngủ đủ sẽ cáu, ngay cả Lục Vân Khuyết cũng khó lòng đối phó.
nếu động tác nhẹ nhàng, cô cũng dễ đánh thức.
Hàn Xuân hiểu ý Lục Vân Khuyết, liền gọi hai cô gái trẻ trong đội đến, nhẹ nhàng sạch mặt và dưỡng ẩm cho Vân Tử Cẩm để chuẩn trang điểm.
Trong lúc , vì cảm thấy ngứa ngáy mặt, Vân Tử Cẩm còn vung tay đập tay Hàn Xuân đang cầm cọ.
May là cú đánh mạnh, hai điều chỉnh một chút tiếp tục.
Vân Tử Cẩm trong cơn mơ màng, cảm thấy như gì đó che mắt , rõ .
Đến 3 giờ chiều, cô tỉnh dậy, mở mắt thấy khuôn mặt đang Hàn Xuân khéo léo tô vẽ.
Thoạt đầu cô giật , nhưng khi thấy Lục Vân Khuyết bên cạnh, cô mới thở phào.
Rồi cô chợt nhớ ngủ quên sofa trong phòng bệnh của Lục Vân Châu, giờ chắc Hàn Xuân đang trang điểm cho .
“Xin , lúc nãy em kịp định thần, tiếp tục .”
Vân Tử Cẩm Hàn Xuân đầy áy náy, thành khẩn xin .
“Không , vấn đề gì .”
Vì Vân Tử Cẩm đột nhiên cử động, Hàn Xuân chút sai sót khi trang điểm cho cô, nhưng vẫn thể cứu vãn .
“ qua đó , ở đây chắc tiện lắm.”
Nhìn Hàn Xuân cúi suốt để trang điểm cho , dù thấy mệt, Vân Tử Cẩm cũng thấy mệt .
Hàn Xuân đương nhiên vui, trang điểm cho khách bàn trang điểm là nhất.
Vân Tử Cẩm chuyển chỗ , Lục Vân Khuyết đương nhiên theo.
Lúc , Lục Vân Châu trở , đang giường sách.
Vân Tử Cẩm mất vài tiếng để trang điểm và tóc, nhưng khi xong cũng đúng 5 giờ chiều.