“Cô Vân, nếu cô tin tưởng ,  nhất định sẽ dốc hết sức  để giúp cô quản lý  thứ trong biệt thự.”
“Trước đây  từng  việc cho một công ty dịch vụ gia đình, quen  khá nhiều  trong ngành.  sẽ giúp cô tuyển  ngay bây giờ.”
Hiện nay, nghề gia đình  chỉ dành cho những  lớn tuổi như cô mà còn  nhiều bạn trẻ cạnh tranh, thậm chí  ít   đào tạo bài bản, chuyên nghiệp hơn những  chỉ dựa  kinh nghiệm như họ.
Vân Tử Cẩm gật đầu, cô đương nhiên   ý kiến gì.
“Cô Vương cứ tuyển  ,  khi nhận việc đưa họ đến gặp  một  là .”
“Thời gian thử việc một tuần. Sau một tuần, ai đạt yêu cầu  thể ở , ai  đạt hoặc   tiếp tục  thể rời , tiền lương sẽ  tính theo 80% lương chính thức.”
“Những điều    rõ với họ, để     chuyện   thiếu tiền.”
Rất nhiều nơi thời gian thử việc  trả lương, cô trả 80%  là   .
“Cô Vân yên tâm,  sẽ  rõ với họ.”
Nếu    mà vẫn còn buôn chuyện  lưng, đó là vấn đề nhân cách,  thể trách họ  tuyển dụng.
Vương Mẫn Lệ là   là ,  đầy hai ngày   tuyển   và đưa đến gặp Vân Tử Cẩm để phỏng vấn vòng cuối.
“Tiểu thư, đây là lý lịch của họ, cô xem còn điều gì  hỏi thêm ?”
Vương Mẫn Lệ đưa cho Vân Tử Cẩm một xấp hồ sơ.
Vân Tử Cẩm   sofa, nhận lấy hồ sơ từ tay Vương Mẫn Lệ, lướt qua một lượt và ghi nhớ sơ bộ.
“Tào Huệ, trong hồ sơ của cô ghi cô  nghiệp Đại học Hải Thành,    ứng tuyển  gia đình?”
Đại học Hải Thành so với Đại học Đế Kinh cũng  kém cạnh là mấy, thấy   học vấn như  ứng tuyển  gia đình, Vân Tử Cẩm  ngạc nhiên.
“Khó xin việc quá, yêu cầu tuyển dụng của chị Vương  ,  thấy  đều đáp ứng  nên  đến đây.”
Kiếm tiền mà,  gì  ngại.
Vân Tử Cẩm nhướng mày, vấn đề khó xin việc quả thực  thể tồn tại.
Cô gật đầu, tỏ   hiểu.
“ cũng   nhiều nữa, cô Vương là quản gia, công việc của các bạn đều do cô  sắp xếp,     là do các bạn.”
“Một tuần , hy vọng các bạn vẫn  thể  ở đây.”
Đã là  do Vương Mẫn Lệ sàng lọc, Vân Tử Cẩm đương nhiên  phủ nhận ngay. Một tuần đủ để cô  rõ ai đạt yêu cầu, ai .
“Nếu   vấn đề gì,   cứ  theo sắp xếp của cô Vương. Yêu cầu của   nghiêm khắc đấy.”
Nói xong, Vân Tử Cẩm trả  hồ sơ cho Vương Mẫn Lệ. Những việc    việc cô cần lo.
Sau khi cho     việc, Vân Tử Cẩm dẫn Linh Nhất và mấy  khác  ngoài.
Hà Cảnh Văn nhắn tin cho cô, báo cáo kiểm tra   kết quả. Tinh dầu hoa hồng xác nhận là nguyên chất,  phụ gia, và  tác dụng dưỡng ẩm,  trắng da  .
Mộng Vân Thường
Nghe Hà Cảnh Văn thông báo kết quả, Vân Tử Cẩm  phấn khích.
Hiện tại cô  dùng bất kỳ sản phẩm dưỡng da nào khác, mỗi ngày chỉ thoa một lớp tinh dầu hoa hồng. Da cô thuộc loại khô,  khi rửa mặt thường  cảm giác căng kéo, nhưng từ khi dùng tinh dầu hoa hồng, cảm giác đó biến mất, chứng tỏ hiệu quả dưỡng ẩm  .
Còn hiệu quả  trắng, da Vân Tử Cẩm vốn  trắng sẵn nên  thấy rõ.
Cô bắt đầu nghĩ xem ai  làn da  vàng hoặc đen, để cô  thể tặng một chai tinh dầu hoa hồng dùng thử.
Nghĩ đến cuối cùng, hình ảnh Tang Oánh hiện lên trong đầu cô.
Tang Oánh vì da  vàng nên ngày nào cũng trang điểm  , vì   dậy sớm ít nhất một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-53-tuyen-nguoi.html.]
Nếu tinh dầu hoa hồng thực sự  tác dụng  trắng, Tang Oánh chắc chắn sẽ trở thành khách hàng trung thành của cô.
Thấy Vân Tử Cẩm  ngoài, Tào Huệ vội vàng đến bên Vương Mẫn Lệ: “Chị Vương, chị  rõ về  phận của bà chủ  ?”
“ thấy biệt thự  hình như là biệt thự đắt nhất khu Hoa Phủ Tinh Vũ, dù chỉ trả  cũng  tốn  ít tiền nhỉ?”
Tào Huệ mặt mày hớn hở,  liên tục  ngừng,  nhận  sắc mặt Vương Mẫn Lệ  tối sầm.
“Tiểu Tào, cô  điều tối kỵ nhất khi  gia đình là gì ?”
Vương Mẫn Lệ vốn nghĩ Tào Huệ còn trẻ, tính tình bồng bột,  nhiều một chút cũng  ,  ngờ   khỏi  buôn chuyện  lưng  khác.
Dù   lời phỉ báng, nhưng cái kiểu  moi móc đời tư  khác thật quá đáng.
Có lẽ   khi tuyển , cô  chú ý hơn.
“Chị Vương, ý chị là gì?”
“Làm việc trong nhà  khác, quan trọng nhất là    điếc,  câm,  mù.”
“Bất kể chủ nhà  gì, cô chỉ cần  ,  thấy,  , đó là biểu hiện  nhất.”
Gia đình giàu  như tiểu thư Vân,   là thứ  bình thường như họ  thể đụng .
Nghe Vương Mẫn Lệ , Tào Huệ bĩu môi. Cô đương nhiên    bàn tán chủ nhà, nhưng đây là trong nhà,   ,  chuyện tùy tiện thôi mà,  truyền  ngoài ,  gì đáng lo.
“Tuổi trẻ mà  ở biệt thự lớn thế , ai  tiền mua nhà là do ai cho.”
“ thấy cô  cũng   ,   công ty,   là…”
“Tào Huệ!  thấy cô  phù hợp ở đây nữa, cô  ,  ngay bây giờ!”
“Dù cô mới   đầy hai tiếng, nhưng  sẽ thanh toán tiền công hôm nay cho cô, thu dọn đồ đạc và  ngay .”
Vương Mẫn Lệ  ngờ lúc phỏng vấn  chắc như đinh đóng cột, tuyệt đối   gì hại chủ nhà,  mà mới   bao lâu   nhịn .
 là ngốc  thể tả.
“Tiểu thư Vân còn   gì, chị chỉ là quản gia,   quyền đuổi .”
Lương Vân Tử Cẩm đưa  cao hơn thị trường,  còn đóng đủ bảo hiểm, đãi ngộ  thua kém gì biên chế nhà nước.
Dù  công việc phục vụ  khác, nhưng Tào Huệ  rõ mục đích của .
Nếu ngày đầu     đuổi,    xin việc tương tự sẽ khó hơn nhiều, lương cũng  cao như bây giờ.
Dù thế nào, Tào Huệ cũng   rời .
Vương Mẫn Lệ mặt lạnh  Tào Huệ,  ngờ vì một phút mềm lòng mà  rước họa  .
“Cô   cũng , tối nay tiểu thư về,  sẽ báo cáo trung thực biểu hiện hôm nay của cô.”
“Đi  ở, do tiểu thư quyết định.”
Mới thử việc,  là ngày đầu, hợp đồng còn  ký, Tào Huệ   kiện cũng vô ích.
Nghe Vương Mẫn Lệ , Tào Huệ cuống lên.
“Chị Vương! Em sai , em  nên tò mò chuyện của tiểu thư Vân,  nên buôn chuyện  lưng!”
“Em thực sự  cần công việc , chị   cảnh  em mà…”
Vương Mẫn Lệ  thèm để ý đến Tào Huệ nữa. Chính vì  chuyện  cô, cô mới mềm lòng nhận .
Người như , dù gia đình  khó khăn đến , cô cũng  dám để  nữa.