Sân bay thành phố G, chiếc máy bay từ từ hạ cánh.
Không lâu , Vân Tử Cẩm thong thả bước  từ sân bay, phía  còn  7 vệ sĩ cao lớn lực lưỡng.
Ra khỏi sân bay,  thể  thấy ngay đoàn xe Rolls-Royce đang đợi ở bãi đỗ xe.
Vân Tử Cẩm   xe ở thành phố G, nhưng Mai Lâm  sắp xếp chu đáo  thứ cho cô.
Dù Mai Lâm   mặt ở đây, nhưng dấu ấn của Mai Lâm hiện diện khắp nơi trong cuộc sống của Vân Tử Cẩm.
"Chào cô Vân!  là Trịnh Hạo, tài xế do cô Mai Lâm sắp xếp cho cô. Mọi chuyến  của cô và các vệ sĩ ở thành phố G đều do  đảm nhận."
Trịnh Hạo lúc  mới hiểu tại  Mai Lâm  kiên quyết thuê hai chiếc xe.
Hóa  là vì tiểu thư luôn  7 vệ sĩ  theo, nếu   hai xe thì  thể  hết .
Vân Tử Cẩm gật đầu,  bước lên chiếc xe mà Trịnh Hạo  mở cửa sẵn.
Linh Nhất  theo Vân Tử Cẩm lên ghế phụ của chiếc xe .
Dù  thì,   cũng  thể để Vân Tử Cẩm một  với tài xế trong xe.
Những  còn   lượt lên chiếc Rolls-Royce phía .
"Đến trại trẻ mồ côi Hồng Tinh."
Ngồi trong chiếc Rolls-Royce đắt tiền, từ miệng Vân Tử Cẩm  thốt  cái tên "trại trẻ mồ côi", Trịnh Hạo  chút bất ngờ.
Tuy nhiên, với tư cách là một tài xế chuyên nghiệp, Trịnh Hạo  hỏi thêm: "Vâng."
Chiếc xe từ từ lăn bánh,  dần tăng tốc.
Khi xe dừng   cổng trại trẻ mồ côi Hồng Tinh, Trịnh Hạo cũng há hốc mồm.
Ai đó  cho  , cái cổng hoành tráng thế   là trại trẻ mồ côi.
Quay   Vân Tử Cẩm, đột nhiên  cảm thấy nếu  mối quan hệ như cô, thì việc trại trẻ mồ côi  hoành tráng một chút cũng hợp lý.
"Anh đợi một chút,  sẽ gọi   mở cổng, bên trong  chỗ đỗ xe."
Chỗ đỗ xe là dành cho những  đến thăm trại trẻ, nhưng  nhiều.
Bởi trong trại  nhiều trẻ em, Liêu Trúc Tú và    quyết định giới hạn lượng khách.
Như ,  đảm bảo an  cho các em nhỏ,    giảm trải nghiệm của khách tham quan do quá đông.
"Vâng!"
Trịnh Hạo trong lòng vẫn đang suy đoán xem Vân Tử Cẩm là  như thế nào đối với trại trẻ mồ côi:  nhận nuôi, nhà tài trợ,  là...
Vân Tử Cẩm gọi điện cho Liêu Trúc Tú, chẳng mấy chốc     mở cổng.
Trịnh Hạo  thấy Vân Tử Cẩm gọi  bên  điện thoại là "dì Liêu", trong lòng càng thêm nghi hoặc.
"Tử Cẩm về ! Mau  ,  nãy thấy mặt cô là   mở cổng , còn gọi điện cho viện trưởng  gì."
Bảo vệ trực cổng  nhận  điện thoại của Liêu Trúc Tú, bảo rằng Vân Tử Cẩm  về, hỏi rõ xe nào thì mới  lúc nãy chính   chặn cô.
"Vẫn nên  đúng quy trình,  đời khó lường, phòng ngừa một chút vẫn  hơn."
Như Vân Tử Cẩm, cô cũng   những  khác từ trại trẻ  ,  khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài,  thể trở thành một con  khác.
Có  kiên định,  thể chống   cám dỗ.
 cũng  ... Vân Tử Cẩm  dám chắc.
"Cô  đúng, vẫn là đứa trẻ   sách hiểu nhiều hơn."
Vân Tử Cẩm khẽ mỉm .
Trịnh Hạo lái xe  trại trẻ, quả nhiên thấy ngay chỗ đỗ xe.
Trịnh Hạo dừng xe tạm để Vân Tử Cẩm và Linh Nhất xuống,  mới đỗ xe  vị trí.
Chiếc xe phía  cũng  tương tự, tài xế của xe  rõ ràng là  ít , Vân Tử Cẩm thầm nghĩ may mà Mai Lâm  sắp    tài xế cho .
"Chị Tử Cẩm!"
"Chị Tử Cẩm về !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-537-tro-ve-thanh-pho-g.html.]
"Chị... chị xinh quá..."
...
Vân Tử Cẩm  xuống xe, lũ trẻ trong trại  chạy ùa tới.
"Chậm thôi, ngã thì !"
Bọn trẻ  chạy, các tình nguyện viên phía  cũng chạy theo.
Vân Tử Cẩm cúi , dang tay ôm lấy đứa bé chạy nhanh nhất.
"Ôi! Có béo lên  đấy!"
Vừa  thấy lời , đứa bé trong lòng cô liền ngại ngùng dụi đầu  n.g.ự.c cô: "Sao Sao  béo! Sao Sao chỉ  nhiều thịt thôi"
"Ha ha, đúng , Sao Sao  béo, nhiều thịt một chút mới đáng yêu."
Được Vân Tử Cẩm khen đáng yêu, Sao Sao mắt sáng lên: "Chị Tử Cẩm, hôm nay tụi em chơi trốn tìm, chị  chơi cùng ?"
Vân Tử Cẩm véo nhẹ má bầu bĩnh của Sao Sao: "Chị   gặp viện trưởng, các em tự chơi nhé, nhưng nhớ cẩn thận, đừng để  ngã đau đấy!"
"Dạ"
Lũ trẻ đồng thanh đáp lời.
Sự xuất hiện của Vân Tử Cẩm  quá phô trương nhưng cũng  hề kín đáo.
Hôm nay cũng  khách tham quan ở khu vui chơi của trại,  ít   để ý đến cô.
Kẻ tò mò còn hỏi nhân viên: "Cô gái đó là ai ?"
Nhân viên    Vân Tử Cẩm,   .
 họ đều  đào tạo  khi  việc, nhấn mạnh việc   tiết lộ thông tin cá nhân của bất kỳ ai liên quan đến trại.
Bao gồm nhưng  giới hạn ở tên tuổi, công việc...
Vân Tử Cẩm phớt lờ những ánh mắt tò mò, dẫn vệ sĩ đến văn phòng của Liêu Trúc Tú.
Nghe tiếng bước chân rầm rập, Liêu Trúc Tú  ngay là Vân Tử Cẩm đến.
Mộng Vân Thường
Bà đeo kính lão lên, mở cửa văn phòng.
Vân Tử Cẩm bước , Linh Nhất và 6  còn   canh bên ngoài.
"Năm nay cháu là đứa về sớm nhất. Thật lòng mà , dì  dám tưởng tượng trại trẻ   thể  đổi lớn như thế ."
Tất cả đều nhờ  Vân Tử Cẩm.
"Cháu vẫn là học sinh, nghỉ hè thì về, sớm một chút là bình thường mà. Đây là điều nên , nếu   trại trẻ,  lẽ cháu  c.h.ế.t trong mùa đông năm đó ."
Viện trưởng năm xưa là ân nhân cứu mạng của Vân Tử Cẩm, nhưng Liêu Trúc Tú cũng   với cô suốt nhiều năm.
Hơn nữa, vì Vân Tử Cẩm từ nhỏ  xinh xắn,  lớn trong trại đều  yêu quý cô.
Mỗi   thấy cô, ánh mắt họ đều  giấu nổi sự trìu mến.
"Cháu  những lời xui xẻo gì . Đó là  của   vô trách nhiệm của cháu, cháu chỉ là đứa trẻ,  nên gánh chịu sai lầm của bà ."
"Dì  đúng. Năm nay đồ Tết của trại, dì   ăn gì , vài hôm nữa cháu  mua."
Đồ Tết  tự tay  chợ mua từng thứ mới  hương vị, mua  mạng luôn cảm thấy  giống.
"Dì ăn gì cũng , chủ yếu là xem bọn trẻ thích gì.  cũng  kiểm soát, ăn nhiều kẹo  bánh quá hỏng răng   nhè với dì."
...
Vân Tử Cẩm và Liêu Trúc Tú  chuyện trong văn phòng suốt nửa tiếng mới  ngoài, lúc đó  qua giờ cơm trưa.
"Lỗi tại dì, lâu lâu cháu mới về, lẽ  nên để cháu  ăn ."
"Không , cháu ăn  khi lên máy bay ,  đói lắm."
"Chị Tử Cẩm!"
Có đứa trẻ chạy ngang qua, hào hứng gọi.
Vân Tử Cẩm cũng lớn tiếng đáp .