Buổi tối, tất cả   trong trại trẻ mồ côi đều tập trung tại sân trống của trại.
Chúng  kê bàn ghế  ngoài,  bàn bày đủ các loại đồ ăn vặt và thức uống. Lúc ,  lớn  đánh bài hoặc chơi mạt chược, còn các em nhỏ thì  bên cạnh pháo hoa.
Vân Tử Cẩm  hứng thú với bài bạc  mạt chược, nên đảm nhận vai trò giám sát các em nhỏ pháo hoa an .
"Chị Tử Cẩm, em  que pháo hoa."
Hoa Tinh  đến  mặt Vân Tử Cẩm,  tay cầm mấy que pháo hoa. Tuy nhiên, bật lửa   trong tay Vân Tử Cẩm, nên các em nhỏ  đốt pháo hoa đều  tìm cô nhờ giúp.
Nhờ việc đốt pháo hoa  qua tay , Vân Tử Cẩm  thể đảm bảo an  cho các em  hơn. Nhìn Hoa Tinh cầm que pháo hoa tiến  gần, cô  do dự, giúp em đốt lửa.
"Được thôi! Chị cũng  chơi pháo hoa, Hoa Tinh lấy giúp chị một que nhé?"
Vân Tử Cẩm  thể tự lấy, nhưng cô  các em nhỏ thích cảm giác   lớn cần đến, nên mới giao nhiệm vụ nhỏ  cho Hoa Tinh.
"Vâng ạ! Em  lấy cho chị Tử Cẩm!" Nói xong, Hoa Tinh vui vẻ chạy  lấy hai que pháo hoa mang .
"Chị Tử Cẩm, que pháo hoa của chị đây ạ."
"Giỏi lắm! Hoa Tinh ngoan lắm! Đây là sôcôla chị thưởng cho em."
Vân Tử Cẩm lấy từ túi  một thanh sôcôla đưa cho Hoa Tinh. Nhìn thấy sôcôla, đôi mắt em sáng lấp lánh như .
Tuy nhiên, trẻ con chơi đùa  hăng nhưng  nhanh chóng mệt. Đến  11 giờ đêm, từng đứa bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ.
Vân Tử Cẩm liền đề nghị các em về phòng nghỉ ngơi. Đêm Giao thừa  nhất thiết  thức đến sáng.
Thấy các em chuẩn   ngủ, một   đang đánh bài cũng  dậy cùng Vân Tử Cẩm đưa các em về phòng. Trước khi ngủ, họ còn kể chuyện cho các em , đợi đến khi chúng chìm  giấc mới   sân.
"Tất cả đều ngủ  ?"
Những  còn  đang đánh bài trong sân hỏi khẽ khi thấy Vân Tử Cẩm và   trở .
"Ngủ ,   đánh bài nhỏ thôi, đừng  ồn đánh thức chúng."
Vân Tử Cẩm nhắc nhở  cũng kê ghế  xuống cạnh họ. Không tham gia đánh bài, nhưng  xem cũng khá thú vị.
Vừa  xuống, cô mở điện thoại, lập tức tiếng "ting ting" vang lên liên tục một hồi mới dừng.
Mọi   cô: "Tin nhắn nhiều thế,  lẽ là bạn trai cháu đang nhắn liên tục?"
Nghe , những  xung quanh cũng bắt đầu trêu đùa.
"Gì chứ? Không chỉ  , bạn bè, đồng nghiệp của cháu cũng gửi lời chúc năm mới mà. Hay là    nhận  lời chúc nào?"
Vân Tử Cẩm  cách "giết  bằng câu chữ". Dân công sở nhận  lời chúc năm mới thường chỉ là tin nhắn hàng loạt từ sếp hoặc đồng nghiệp, hiếm ai chủ động gửi lời chúc chân thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-561-dem-giao-thua.html.]
Mọi    tập trung  ván bài, bĩu môi: "Thôi, tiếp tục . Đừng  chuyện với  tự do tài chính nữa."
Vân Tử Cẩm: "..."
Cô tự do tài chính,  gì sai?
"À, cháu định  là bọn trẻ  ngủ hết, chúng   thể gọi đồ ăn đêm, cháu mời.   vẻ một    cần,  cháu gọi cho  thôi."
Nói , cô mở ứng dụng giao đồ ăn.
"Đừng mà! Tử Cẩm là  tài giỏi duy nhất của trại trẻ, để   gọi đồ cho! Tử Cẩm  ăn gì?  gọi ngay!"
Mộng Vân Thường
Một  giật lấy điện thoại từ tay Vân Tử Cẩm. Dùng điện thoại của cô thì tiền sẽ do cô thanh toán, đỡ  lo.
Vân Tử Cẩm mỉm : "Mọi  gọi ,  ăn gì thì gọi, nhưng nhớ tự  lấy đồ nhé."
Cô  chi tiền, việc nhận đồ là của họ.
"Được thôi! Tử Cẩm cứ yên tâm!"
Họ  Vân Tử Cẩm giàu  nên mới để cô chiêu đãi. Trước đây, khi cô còn là học sinh nghèo, những  chị, cô chú    thường xuyên gửi sách vở, đồ dùng học tập cho cô. Vì , dù cuộc sống vật chất thiếu thốn, nhưng tinh thần của cô luôn đầy đủ.
Vân Tử Cẩm  nếu đưa tiền, họ sẽ  nhận, nên chỉ  thể quan tâm họ từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Tuy nhiên, dù cô đưa điện thoại cho họ thoải mái gọi đồ, hóa đơn cuối cùng chỉ vỏn vẹn  đến 300 tệ. Số tiền  chia  cho nhiều  thì mỗi  chỉ  nếm qua.
"Mọi  gọi ít thế đủ ăn ? Một đời  Tử Cẩm, mãi mãi là Tử Cẩm. Tiền mời   ăn đêm cháu vẫn  đủ. Gọi  , 300 tệ thì ăn  gì? Hai  chung một xiên ?"
Nói , cô tự tay thêm món  giỏ hàng. Nhìn tổng  tiền sắp chạm mốc 4 chữ ,   vội ngăn .
"Đủ , đủ ! 300 tệ  đủ nhưng 800 tệ thì nhiều quá. Mỗi  một ly nước, đồ ăn gọi thêm chút là ."
Vân Tử Cẩm tiếp tục thêm món cho đến khi tổng  tiền dừng ở 1.345 tệ. Cô thanh toán mà  chớp mắt, thậm chí còn  cần nhập mật khẩu, chỉ dùng vân tay.
"Con bé , giờ tiêu tiền phung phá thế. Dù viện trưởng  cháu  tiền, nhưng  tiền cũng   hoang phí. Phải  quản lý chi tiêu,  thì mua vài căn nhà ở Đế Kinh cho thuê,   dù  hết tiền vẫn còn nhà kiếm thu nhập,  lo đói."
Mọi  trong trại trẻ chỉ  Vân Tử Cẩm giàu, nhưng  rõ cô giàu cỡ nào. Nghe họ lo lắng cô tiêu hoang,  còn khuyên mua nhà, lòng cô ấm áp.
"Biết , cháu  mua nhà và bắt đầu cho thuê . Dù   kinh doanh thất bại cũng  sợ đói."
Nghe ,   mới yên tâm phần nào.
 đột nhiên, cả sân im lặng một lúc.
"Khoan , em   là  mua nhà ở Đế Kinh và đang cho thuê?"
Người hỏi là một chị chỉ lớn hơn Vân Tử Cẩm 3 tuổi. Vì  cảnh trại trẻ khó khăn, chị chỉ thi đậu một trường đại học tư bình thường, học phí cao nên   theo học.