Thịnh Dương nhớ rõ, trong gara của chị Vân và  Lục,  xe  lẽ còn nhiều hơn cả ở đây,   cần thiết  tham gia triển lãm .
Thịnh Dương  hiểu  lý do hai  họ đến đây.
"Ha, chán quá nên  dạo chơi, tiện thể mua một chiếc xe."
Vân Tử Cẩm   rõ hôm nay  đến để "chặt chém" đại gia, nhưng câu  của cô khiến Thịnh Dương ghen tị.
"Quả nhiên, chị Vân là chị Vân, mua xe như mua rau , thật khiến   đỏ mắt."
Hôm nay Thịnh Dương đến chỉ để xem cho vui, chẳng mua chiếc xe nào.
Dù quán bar của  kinh doanh khá, nhưng bỏ  vài triệu để mua xe thì thật sự  nỡ.
Ngày   tự kiếm tiền,  chỉ nghĩ tiền bạc là con .
Giờ    dư trong tài khoản, mỗi đồng đều là mồ hôi nước mắt, tiêu một chút cũng đau lòng.
"Chị Vân mua xe gì ? Không  em  may mắn  mượn chạy vài vòng ?"
Vừa dứt lời, Thịnh Dương   Lục Vân Khuyết búng một cái  trán: "Xe mới của chị,   mua mà mày  nhòm ngó ,   bảo cô  tặng luôn cho mày?"
Nếu   là em trai Thịnh Hạo, chỉ cần câu    đủ để Lục Vân Khuyết dạy Thịnh Dương một bài học.
Thịnh Dương xoa đầu, liếc Lục Vân Khuyết đầy oán trách: "Anh Lục, em chỉ thèm quá  mượn chạy thôi, dù mặt dày đến mấy cũng  dám đòi chị Vân tặng xe. Dù chị  ngại, em cũng  đủ gan."
Xe trong gara của Vân Tử Cẩm  siêu xe đắt tiền, nếu lỡ va quệt, bán  Thịnh Dương cũng  đủ bồi thường.
Tiền tiêu vặt gia đình cho   giảm mạnh, cộng với thu nhập từ quán bar cũng chẳng đáng là bao.
"Muốn lái siêu xe thì xin  mày , gara của Thịnh Hạo đầy xe,   mượn?"
Mộng Vân Thường
Thịnh Hạo tuy sống giản dị, phong cách như một lão cán bộ, nhưng gara của Thịnh Hạo cũng  thiếu siêu xe hạng sang.
Nghe Lục Vân Khuyết nhắc, Thịnh Dương càng thêm u uất:
"Anh tưởng em   ? Em đến chìa khóa xe của   còn  với tới,  lái cũng  ."
"Vậy là do mày kém cỏi."
Không lấy  chìa khóa thì trách ai. Chỉ  thể  trình độ Thịnh Dương  đủ.
"Cùng là  nhà họ Thịnh,  cách giàu nghèo giữa  mày và mày   lớn ?"
Vân Tử Cẩm  hiểu lắm, dù Thịnh Dương    thừa kế, nhưng chắc chắn  cổ phần trong tập đoàn Thịnh Thị.
Chỉ cần hưởng cổ tức cũng đủ sống,    mua nổi một chiếc xe?
"Ha ha, em sống nhờ tiền tiêu vặt   cho, mãi  khi mở bar mới  chút tiền riêng. Anh  cho rằng em mở bar là  chịu  ăn, nên giờ cắt giảm tiền tiêu vặt một nửa. Nếu   thu nhập từ bar, em còn  nuôi nổi chiếc Ferrari 488 của ."
Nhắc đến chuyện , Thịnh Dương thấy lòng đầy cay đắng.
Nghe  than thở, Vân Tử Cẩm và Lục Vân Khuyết im lặng, xin  vì họ  thể đồng cảm.
Thịnh Dương nhanh chóng nhận  bầu  khí khác lạ, ngừng than vãn và  hai : "Sao hai    phản ứng gì ? Ít nhất cũng nên tỏ  thông cảm chứ?"
"Tử Cẩm  cho mày vay tiền đầu tư bar ,   đủ ?"
"Chìa khóa xe  mày... nếu mày thật sự ,   thể giúp."
Lời của Lục Vân Khuyết lập tức thu hút sự chú ý của Thịnh Dương:
"Anh Lục, thật đấy ?"
"Tin   tùy mày."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-608-trien-lam-xe-hoi-phan-2.html.]
"Tin! Dĩ nhiên em tin! Chỉ cần lấy  chìa khóa xe  ,  Lục sẽ là thần tượng của em!"
Trời ơi, Thịnh Dương khao khát đổi xe  bao.
Chiếc Ferrari 488 của   dùng hai ba năm, nếu  đổi sớm sẽ thành đồ cổ mất.
"Chờ ,   lúc."
Lục Vân Khuyết cố ý giữ kín,  cho Thịnh Dương câu trả lời rõ ràng.
Lúc , Vũ Ngọc Đường  mang hợp đồng mua xe trở .
Vừa  tay , giờ trở  với một túi hồ sơ  tay.
" Vân tổng, Lục tổng, hợp đồng mua xe đây, hai vị xem qua nhé,  vấn đề gì cứ  với . À, Thịnh nhị thiếu cũng ở đây ? Chào ,  là Vũ Ngọc Đường, chủ triển lãm xe Nam Giao."
Vũ Ngọc Đường   xuống mới nhận  bên cạnh Lục Vân Khuyết còn  Thịnh Dương.
"Chào ,  cần khách sáo, em đến đây chỉ để xem thôi."
Vũ Ngọc Đường gật đầu nhẹ,   thêm gì.
Nhiệm vụ chính của Vũ Ngọc Đường lúc  là phục vụ  hai vị khách lớn Vân Tử Cẩm và Lục Vân Khuyết.
Vân Tử Cẩm cầm hợp đồng lên xem  kỹ từ đầu đến cuối.
Sau đó đưa cho Lục Vân Khuyết, cô ít tiếp xúc với hợp đồng nên  thể  phát hiện  những điều khoản bất lợi.
 công việc hàng ngày của Lục Vân Khuyết  là hợp đồng, để  kiểm tra sẽ an  hơn.
Một lúc , Lục Vân Khuyết  xong hợp đồng và đặt lên bàn:
"Hợp đồng   vấn đề,  thể ký."
Nghe , Vũ Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm.
Hợp đồng Vũ Ngọc Đường đưa  tất nhiên   vấn đề gì, Vân Tử Cẩm là chủ nhà của Vũ Ngọc Đường,   thể lừa ai chứ tuyệt đối  dám lừa cô.
Nếu  may khiến cô  vui, chỉ một câu  là tăng tiền thuê,  tiền vốn  cao   sẽ tăng đến mức nào.
Thịnh Dương cũng cầm hợp đồng lên xem qua, dĩ nhiên  phát hiện vấn đề gì.
 khi thấy Vân Tử Cẩm đặt mua chiếc Porsche 918 Spyder, Thịnh Dương  một  nữa ghen tị đến mức đỏ mắt.
Trên đời nhiều  giàu thế,   thêm một  như .
Nhìn biểu cảm của Thịnh Dương, Vân Tử Cẩm  nhịn  :
"Nếu  chịu  lời  của   tập đoàn Thịnh Thị  việc,     vui  đồng ý yêu cầu của ,  đổi xe  khó gì?"
Chỉ là nhờ may mắn đầu thai  nhà giàu, khi Thịnh Dương ghen tị với cô,   bao  khác cũng đang ghen tị với cuộc sống của .
Không cần  gì, mỗi tháng vẫn  một khoản tiền tiêu vặt khá lớn, đó là giấc mơ mà nhiều   dám nghĩ đến.
"Em  rõ mục đích   cắt giảm tiền tiêu vặt của em, nhưng em tự    bao nhiêu năng lực. Em   là  phù hợp, ngày nào cũng   văn phòng  cả ngày, thà c.h.ế.t còn hơn."
Vân Tử Cẩm lắc đầu: "Nếu   công ty gia đình, bắt đầu từ vị trí thấp nhất, sẽ hiểu cuộc sống hiện tại của  đáng quý thế nào. Đừng than vãn nữa, gánh nặng gia đình đều do   gánh vác, nếu là em trai mà  hiểu cho   thì  chỉ còn cách sống nhờ  đồng tiền ít ỏi từ quán bar thôi."
Mỗi   Thịnh Dương than vãn tiền tiêu vặt ít,    công ty gia đình, Vân Tử Cẩm đều cảm thấy những công tử  thật   điều.
Nghe xong, Thịnh Dương hiếm hoi im lặng.
Hắn  từng nghĩ đến góc độ , nhưng cũng hiểu lời Vân Tử Cẩm   sai.