“Ôi, té  con cũng ở đây , xin , lúc nãy   để ý thấy con.”
Hoắc Nguyệt Lan  với chút áy náy, cô thực sự  nhận  Lục Vân Khuyết đang  cạnh Vân Tử Cẩm.
Vân Tử Cẩm cúi đầu  khẽ, tình huống  cô cũng  ngờ tới.
“Trong mắt  chỉ  con dâu,  con dâu  thì quên luôn con trai đúng ?”
Lục Vân Khuyết   ít  phản đối chuyện , nhưng Hoắc Nguyệt Lan và Từ Tố Hoa luôn khéo léo xin      đấy.
“Ôi, Tử Cẩm còn trẻ,  quan tâm con bé nhiều một chút   ? Con  lớn ,  lẽ còn ghen với Tử Cẩm nữa ? Nếu con  thích mối quan hệ  giữa  chồng nàng dâu,   thể diễn cho con xem cảnh  chồng ác đấy.”
Hoắc Nguyệt Lan    chuẩn  cho Lục Vân Khuyết một màn “ chồng khó tính”.
Người  thường than thở rằng mối quan hệ  chồng nàng dâu là bài toán  lời giải.
Hoắc Nguyệt Lan đối xử  với con dâu,  mà con trai còn  hài lòng. Để Lục Vân Khuyết trải nghiệm cảm giác   chồng hành hạ, Lục Vân Khuyết mới  thế nào là khổ.
“Đừng, mối quan hệ của  chồng -  con dâu  là điều tuyệt vời nhất,  đừng  loạn nữa.”
Nhớ  những gì    mạng về  chồng ác, Lục Vân Khuyết thầm cảm ơn vì Vân Tử Cẩm và    mối quan hệ ,  xảy  mâu thuẫn.
Bên , Lục Vân Châu nhận  tin nhắn của Vân Tử Cẩm,  rằng những  khác trong gia đình họ Lục  đến, liền  với   một tiếng  bước nhanh về phía tòa nhà chính.
“Tử Cẩm cũng nhắn tin , khách mời  đến gần đủ, chúng  nên qua đó thôi.”
Tần Tư Đồng liếc  đồng hồ, thời gian đón khách  qua nửa tiếng,  thời gian đó đủ để   tập trung.
“ là  còn sớm nữa, nên  xem thôi. Nếu  , chúng   thể  .”
Tiệc tùng thường nhàm chán, nếu cảm thấy  vui, họ    thể trở  đây chơi tiếp.
Dù  cũng đều ở trong Nam Giao trang viên,  thể coi là rời tiệc sớm.
Vân Tử Cẩm  ở cổng sân tòa nhà chính, vì  lâu nên mỏi chân, cô tựa  Lục Vân Khuyết, cúi đầu nghỉ ngơi.
Đột nhiên, cô cảm thấy  ai đó vỗ nhẹ  vai , liền ngẩng đầu lên,  thẳng .
Khi  rõ, cô phát hiện   vỗ vai  là Tần Tư Đồng.
Vân Tử Cẩm thầm nghĩ: Thảo nào dám vỗ vai   mặt Lục Vân Khuyết, té  là  quen.
“Các  về  ? Tớ  định hỏi xem   đến lúc nào đấy.”
Nhìn thấy Tô Mộng Dao và   tiến đến, nụ  hiện rõ  mặt Vân Tử Cẩm, tâm trạng cô cũng vui hẳn lên.
“Ừ, chúng tớ thấy thời gian cũng khá  nên cùng  qua đây.”
“Tử Cẩm,  còn   đây bao lâu nữa? Cậu đang  giày cao gót đấy!”
Tần Tư Đồng  đôi giày cao ngất ngưởng  chân Vân Tử Cẩm, cảm thấy xót xa khi nghĩ cô   lâu như , chắc chắn  mệt.
“Sắp xong , tớ  thể  mãi ở đây .”
Vân Tử Cẩm   ngốc, khi khách mời đến đủ, cô  thể rút lui.
Còn chuyện trò chuyện với khách, Vân Tử Cẩm chỉ  thể  rằng đó   sở trường của cô.
Những   tiếp cận cô để kêu gọi đầu tư, tìm cô còn  bằng tìm Mai Lâm.
“Chúng tớ sẽ tìm chỗ  , Tử Cẩm xong việc thì qua tìm bọn tớ nhé!”
Tô Mộng Dao cũng    giả vờ  thiết với những   quen,  cạnh Thịnh Hạo và  , nhiều kẻ chỉ dám  từ xa .
“Ừ, tớ  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-736-dien-canh-me-chong-ac.html.]
Dù Tô Mộng Dao  , Vân Tử Cẩm cũng sẽ tìm họ.
Lục Vân Châu  đầu, Thịnh Hạo và   theo , nhanh chóng tiến  sảnh chính tòa nhà, tìm đến chiếc ghế sofa góc khuất  ai ngó ngàng tới, đủ chỗ cho tất cả  .
“Ngồi đây , chỗ  chắc chắn chẳng ai tới.”
Dù họ chọn ghế sofa ở góc, nhưng địa vị của họ khiến nơi   thể nào  bỏ qua.
Chiếc ghế vốn vắng vẻ bỗng chốc trở thành tâm điểm của buổi tiệc.
Tuy nhiên, vì vẻ mặt lạnh lùng của Lục Vân Châu và  , dù nhiều kẻ  tiếp cận, nhưng  ai dám  gần.
Bên , Vân Tử Cẩm nhận  tin nhắn từ Mai Lâm, xác nhận tất cả khách mời  đến, cô liền dựa   Lục Vân Khuyết, mệt mỏi.
Cô ít khi  giày cao gót, nếu  cũng chỉ là đôi gót thấp.
Đôi giày cao ngất ngưởng     xuất hiện trong cuộc sống thường ngày của cô.
Lục Vân Khuyết ôm lấy cô, xót xa an ủi: “Hay em   giày ?”
Theo , chiếc váy của Vân Tử Cẩm  là nổi bật nhất trong buổi tiệc, giày cao gót    cần thiết.
“Không , váy dài quá, nếu  giày thấp hơn sẽ  quét đất,  .”
Chiếc váy xòe rộng, lấp lánh  ánh đèn trong sảnh tiệc. Nhiều quý cô trong buổi tối hôm nay  hỏi Vân Tử Cẩm về nhà thiết kế của chiếc váy.
Dù chiếc váy  cô  mặc, họ  thể mua , nhưng họ  thể đặt những chiếc khác.
Dĩ nhiên, Vân Tử Cẩm   thông tin liên lạc của nhà thiết kế váy  hội lấp lánh, nhưng cô  thể  với họ rằng bộ vest lăng vân của Lục Vân Khuyết là tác phẩm của Cừu Bách Bố.
Tuy nhiên,  còn vải để may thêm một bộ nữa.
“Vậy chúng  tìm chỗ , em cởi giày  để  kiểm tra xem   trầy xước .”
Đôi giày  chân Vân Tử Cẩm hôm nay mới   đầu, Lục Vân Khuyết sợ giày mới cọ xát  chân cô  thương,  sẽ xót xa lắm.
Vân Tử Cẩm gật đầu: “Lên lầu hai , ở đây  tiện cởi giày.”
Mộng Vân Thường
Giữa chốn đông ,  đang trong buổi tiệc, Vân Tử Cẩm   cởi giày  ảnh hưởng đến hình ảnh của .
“Được.”
Lục Vân Khuyết liếc  Mai Lâm đang  chuyện với ai đó ở xa,  bế Vân Tử Cẩm  vòng qua đám đông, lên cầu thang.
Đến phòng  lầu hai,  đặt cô lên sofa, quỳ xuống cởi đôi giày cao gót lấp lánh kim cương  khỏi chân cô.
Gót chân và lòng bàn chân Vân Tử Cẩm  đỏ ửng, may mắn là   trầy xước. Lục Vân Khuyết đưa tay , nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
Khi   chạm , Vân Tử Cẩm lập tức rụt chân . Bàn chân vốn là bộ phận  riêng tư thời xưa.
“Đừng cử động,  xoa bóp cho em, sẽ đỡ mỏi hơn.”
Lúc chạm  chân Vân Tử Cẩm, tai Lục Vân Khuyết đỏ lên, nhưng để xoa bóp cho cô,  bỏ qua sự ngại ngùng của .
Một lúc , Vân Tử Cẩm rút chân khỏi tay : “Em đỡ hơn , …   rửa tay .”
Lục Vân Khuyết  dậy,  lên sofa đối diện cô: “Chân của em mà em còn chê ?”
“Tay  chạm  chân,   rửa , chẳng lẽ để dành tới Tết ?”
Vân Tử Cẩm trừng mắt  , chuyện bình thường mà      thật kỳ lạ.
Lục Vân Khuyết  cô, cảm thấy vô cùng đáng yêu, nghiêng  hôn nhẹ lên môi cô  mới  dậy  rửa tay.