Vân Tử Cẩm cảm thấy  khi  đăng ký kết hôn , cũng  cần vội vàng tổ chức đám cưới, bởi lẽ hai  mới tổ chức lễ đính hôn  lâu.
Nếu nhanh chóng tổ chức đám cưới như ,  ngoài   còn tưởng cô sốt ruột lấy chồng, mới đính hôn  ép Lục Vân Khuyết cưới.
 khi thấy cả nhà họ Lục đều nhiệt tình  chuẩn  đám cưới sớm, Vân Tử Cẩm   nỡ lòng từ chối.
Cô chỉ dùng cớ  mua sắm cùng Từ Tố Hoa và Hoắc Nguyệt Lan để kéo dài thêm thời gian.
Lục Vân Khuyết phần nào đoán  suy nghĩ của Vân Tử Cẩm, nên khi cô định dùng chuyện mua sắm để trì hoãn,  liền  cô với ánh mắt đầy oán trách.
“Vợ yêu, em   tổ chức đám cưới với  ? Hay là   gì  , khiến em   công bố hôn lễ với  ?  hôm nay em  đồng ý  đăng ký kết hôn với   mà…”
Lúc , Lục Vân Khuyết trông vô cùng tủi , ánh mắt buồn bã như chú chó  chủ nhân bỏ rơi, khiến    khỏi xót xa.
Vân Tử Cẩm   lúc , cảm giác như   phạm tội tày trời.
“Không  , em     tổ chức, nhưng hôm nay   còn hẹn  với bà và bác gái…”
“À! Không đúng ,  đăng ký kết hôn , Tử Cẩm  đổi cách xưng hô mới .”
Hoắc Nguyệt Lan  Vân Tử Cẩm vẫn gọi  là “bác”, liền nhắc nhở ngay.
Hoắc Nguyệt Lan  mong chờ ngày  từ lâu lắm .
Vân Tử Cẩm há miệng, nhưng cuối cùng vẫn  gọi .
Đột nhiên bắt cô đổi cách xưng hô, thật sự  khó .
“Mẹ,   đưa tiền mừng mà  bắt Tử Cẩm đổi cách xưng hô,   vội ?”
Lục Vân Khuyết thấy Vân Tử Cẩm  quen với cách gọi mới, liền   giúp cô giải vây.
Vân Tử Cẩm đang  đó bối rối vì  gọi , thấy   mặt giúp , liền   với ánh mắt đầy  ơn.
“Phải ! Con  đúng, hôm nay hai đứa đăng ký kết hôn đột xuất quá, tiền mừng   kịp chuẩn . Đợi vài hôm nữa, hai đứa  , chúng  tổ chức một bữa tiệc gia đình đơn giản,  đổi cách xưng hô  mặt  .
Chỉ là tạm thời   khó Tử Cẩm , thời gian gấp quá nên chỉ tổ chức  tiệc nhỏ thôi.   hứa, đám cưới của hai đứa,  sẽ lo chu , tổ chức thật long trọng!”
Hoắc Nguyệt Lan sợ Vân Tử Cẩm cảm thấy thiệt thòi  hối hận việc kết hôn với Lục Vân Khuyết.
Đứa con trai ế hàng hơn hai mươi năm nay cuối cùng cũng   nhận, bà tuyệt đối  chấp nhận trả hàng. Mua  là   đổi!
“Không cần  ạ,  thứ đơn giản thôi là .”
Lễ đính hôn  , Vân Tử Cẩm suýt c.h.ế.t vì mệt,   trải qua  thứ hai nữa.
Hạnh phúc  hôn nhân  phụ thuộc  việc đám cưới  hoành tráng  .
“Thôi nào, chuyện đám cưới cứ để bọn  lo, Tử Cẩm chỉ cần an tâm  cô dâu xinh , mặc váy cưới và  theo thằng bé  trong ngày trọng đại là .”
Giống như lễ đính hôn, Hoắc Nguyệt Lan vẫn  đảm nhận hết  việc.
Sống cả đời , cuối cùng cũng  một đứa con trai kết hôn, bà  vui lòng lo liệu  thứ.
Con trai thứ hai  đăng ký kết hôn ,   bao giờ đứa lớn mới giải quyết xong chuyện cả đời, để bà yên tâm.
Cứ im  lặng tiếng mãi, bà sợ   Lục Vân Châu  bệnh gì tiềm ẩn  .
“Vậy hôm nay…”
Vừa   mua sắm,   còn  nữa .
“Chuyện    một ngày là quyết định , cứ theo kế hoạch ban đầu thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-745-chan-tay-gia-yeu-khong-theo-kip.html.]
Mấy … già yếu chân tay  theo kịp thì thôi, hai đứa  theo phía  xách đồ cho bọn .”
Từ Tố Hoa quyết đoán, nhưng lời bà  khiến Lục Chính Quốc  phục.
Gì mà chân tay  theo kịp? Ông mỗi ngày  bộ nửa tiếng trong nhà còn chẳng thở gấp nữa là.
Mộng Vân Thường
“Bà  như chân bà khỏe hơn chân  ! Bà  mua sắm ,     ! Hừ,  mua sắm thì  gì mệt chứ,  cũng  theo!”
Việc Lục Chính Quốc  quyết thì  ai  đổi .
Ông cầm gậy  dậy, quyết tâm theo    ngoài.
Vân Tử Cẩm và Lục Vân Khuyết, hai  trẻ nhất,  , cảm giác như   “ném cơm chó” là ?
“Ông nội,   còn  chống gậy nữa, ông chắc chắn   mua sắm với chúng cháu chứ? Mua sắm  đơn giản như ông nghĩ .”
Lục Vân Khuyết từng  mua sắm với Vân Tử Cẩm một , trải nghiệm đó    đổi định kiến của  về việc mua sắm.
Nói chung, nếu   thể lực , đừng dễ dàng đồng ý  mua sắm với phụ nữ.
Lục Vân Khuyết tự tin  thể lực của , nhưng Lục Hiến Chương và Lục Chính Quốc…
Anh chỉ  giữ thái độ hoài nghi.
“Mua sắm thì  gì mệt chứ. Đi nhanh , để muộn đến trung tâm thương mại thì  còn thời gian .”
Lục Chính Quốc    mua sắm bao nhiêu năm , định kiến của ông vẫn dừng ở việc nhàn nhã dạo quanh trung tâm thương mại, chẳng mấy chốc xong việc  tìm chỗ nghỉ ngơi.
“Hừ! Cứ để ông   theo, đợi khi thực sự mua sắm  sẽ  thế nào là hối hận.”
Từ Tố Hoa  Lục Chính Quốc là  cứng đầu  thấy quan tài  đổ lệ, đợi khi ông trải nghiệm “tinh túy” của việc mua sắm, sẽ  quyết định hôm nay của  liều lĩnh thế nào.
Cho cơ hội ở nhà  chịu,  thì  theo .
Khi ông mệt   nổi, bà tuyệt đối sẽ  quan tâm .
Dĩ nhiên, Từ Tố Hoa dám   vì  Lục Chính Quốc  ngoài luôn  vệ sĩ  theo.
Có vệ sĩ ở bên, nếu ông mệt cũng   đưa về nhà,   lo lắng vấn đề an .
Từ Tố Hoa   ,     thể  đổi gì nữa, đành để Lục Chính Quốc cùng .
Lục Chính Quốc  xe riêng, nhưng Từ Tố Hoa và Hoắc Nguyệt Lan đều chen lên xe của Vân Tử Cẩm.
Lục Vân Khuyết và Lục Hiến Chương đành   bất lực, cuối cùng lên xe cùng ông nội.
Tuy nhiên, để phòng bất trắc, Lục Vân Khuyết lén liên lạc với Mạc Bân, nhờ  chuẩn  một chiếc xe đợi ở bãi đỗ của Trung tâm thương mại Cẩm Thịnh.
Với tình trạng sức khỏe của ông nội, chắc chắn   nửa chừng là  chịu nổi, lúc đó ông về ,  và Lục Hiến Chương cũng cần xe để về.
Còn hai xe của Vân Tử Cẩm, một chiếc cô đang , chiếc còn  chở vệ sĩ, Lục Vân Khuyết  tiện tranh xe với họ.
Nhờ Mạc Bân chuẩn  xe chỉ là để phòng xa.
Lục Hiến Chương thấy tin nhắn của Lục Vân Khuyết, gật đầu tán thưởng.
Dĩ nhiên, tất cả đều diễn   lưng ông nội.
Lục Chính Quốc thời trẻ từng chiến đấu ngoài chiến trường, dù già vẫn  chịu già, dù    chống gậy nhưng    ai   yếu.
Có ông cùng , đèn giao thông cũng hợp tác, cả đoàn nhanh chóng đến Trung tâm thương mại Cẩm Thịnh.