Trong căn phòng giữa sự im tĩnh, A Yên và Ông lão Quyên Đỗ đang  cạnh , ánh mắt hai    lưu luyến  chất chứa sự lo lắng của ông, và nỗi hoảng sợ của A Yên vì chuyện lúc  .
 
 
 
Đôi bàn tay khéo léo  đang xoa  đầu cô, miệng ông lão Quyên Đỗ cứ thổ đến thổi lui, cùng các dụng cụ sơ cứu như bông giấy, cây nhang, một loại nước gì đó  màu xanh, hình như đó là thuốc, ông  chấm  đó dứt ….
 
 
 
Các cử chỉ nhẹ nhàng trìu mến cùng một giọng  trấn an ấm áp, nó khiến A Yên từ  bắt đầu chuyển thành sự ấm áp :
 
 
 
"Con   chứ,   bôi thuốc , chỉ cần đến ngày mai vết thương sẽ lành, còn giờ thì con hãy mau ngủ một giấc  cho  sức .
 
 
 
Mà nè con nhớ là đừng  chơi với bọn nó nữa  , bọn nó  nghịch sẽ  con  thương đấy .
 
 
 
Nhìn bọn nó  nhưng thật  tất cả đều mồ côi cha  như con, vì  con đừng trách chúng nhé"
 
 
 
A Yên cũng hiểu  phần nào, ánh mắt bắt đầu nhắm  cô chìm sâu  giấc ngủ say .
 
 
 
Ông lão Quyên Đỗ bắt đầu bước  trong  hình gầy gò, ánh mắt tỏ  vẻ tức giận gầm gừ khi suy nghĩ đến mấy đứa bé  đụng đến A Yên .
 
 
 
Ông bước   con đường gập ghềnh sỏi đá, những hàng cây xào xạc trong những cơn gió, tất cả các loài chim điều bay tán loạn ngay cả con vật khi thấy cái bản chất thật của ông.
 
 
 
Quỳnh Đỗ mỉm  một nụ  xảo trá, ông bước qua làng bên, trong tiếng vui đùa của những lũ trẻ con từ đằng xa, đôi mắt của ông đỏ ngầu sắc bén như một con thú đang canh me con mồi.
 
 
 
Lũ trẻ  cùng rượt bắt , mà càng chạy sâu  rừng hơn hình như bọn nó  cảm nhận  sự nguy hiểm, ông lão lúc    đến đó .
 
 
 
Trong sự hoảng loạn của lũ trẻ bọn nó ngã nhào xuống đất, đứa thì bò  đứa thì bỏ chạy thậm chí còn tè  quần :
 
 
 
"Ông già mà, aaaaaaaaa  ai  cứu với"
 
 
 
Trong cái khu rừng hoang c.h.ế.t tiệc  thì  gì  một ai chứ, tất cả điều rơi  tuyệt vọng mà chỉ  cầu trời cứu giúp, ông lão Quyên Đỗ lúc   trở  hình dạng thật, ông  tan chảy dần thành một dòng m.á.u màu đen, tất cả các đứa trẻ điều  cái chất lỏng  dần kéo xuống mà nhấn chìm, các chất lỏng lúc  bắt đầu dịch chuyển .
 
 
 
Chỉ chớp mắt  đưa lũ trẻ đến một hang động, hang động  cũ kỹ đơn sơ khắp nơi chỉ  là một màu đỏ cùng với những bộ xương   la liệt khắp nơi, tất cả lũ trẻ từ từ bay từ trong miệng ông ,  trói  trong các góc tường cứ như là một lễ hiến tế,  một thứ bọt bắt đầu xuất hiện nó như axit ăn mòn  thể của những đứa bé la hét trong tuyệt vọng.
 
 
 
"Các  thật la   điều khi đúng đến món đồ mà  trân trọng nhất,  thì để  biến những đứa trẻ hư như các  thành nguồn năng lượng cho sức mạnh của  hahahahaha"
 
 
 
Nụ   vang lên ông  biến mất, còn những đứa trẻ đầy nước mắt đau đớn mà dần biến mất, ngay lúc   một đứa bé gái, nó  ông chầm chầm cùng ánh mắt câm thù :
 
 
 
"Dù ông  tan thành tro bụi  cũng sẽ tìm , dù  như thế nào thì  nhất quyết sẽ trả thù cho chính bản  "
 
 
 
Giọt nước mắt cuối cùng những ấm ức tất cả  biến mất chỉ như  hề  chuyện gì xảy , để   gian tĩnh lặng cùng với các bộ xương đang dần rạn nứt …….
 
 
 
A Yên  thẫn thờ một  trong sự buồn bã, cô đưa tay lên trống cầm của  ánh mắt long lanh  thể hiện  rõ, những suy nghĩ của cô :
 
 
 
"Tại  chứ ? Không ai ở cạnh  ngoài ông lão  , buồn chán c.h.ế.t  …. Ước gì  một ai đó đến chơi với "
 
 
 
Tính bước  nhưng khi thấy cảnh đó ông lão câu mày mà bỏ , ông bước đến một căn nhà nọ   bên trong là một gia đình hạnh phúc cùng một đứa bé gái.
 
 
 
Và gia đình   ai khác đó chính là gia đình của Thủy cô bé  sinh ,  A Yên và cũng là  của A Yên trong kiếp  .
 
 
 
Khung cảnh vui mừng hớn hở của   trong gia đình  dập tắt, khi ông bước  ai cũng điều hoảng sợ ông chỉ nở một nụ ,  đó lấy trong túi  mấy thỏi vàng ném xuống đất và  :
 
 
 
"Đây hãy cầm lấy còn  sẽ tạm dữ con cô"
 
 
 
Những tiếng  than khi một    bất lực  con   bắt , bà ôm chặt lấy chân của ông :
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hen-uoc-coi-am/chuong-12.html.]
 
"Đừng    cầu xin mà hãy tha nó  ".
 
Tài
 
 
Trả lời cái đấy là một nụ  lạnh nhạc, và ông  bỏ   kệ cho Thủy  oà lên gọi , trở về nhà trong một gốc ở phía  ông căn dặn Thủy một điều gì đó và quy h.i.ế.p :
 
 
 
"Nếu mày   theo những lời của tao thì một mày chết, hai  mày sẽ chết"
 
 
 
Thủy rung sợ đối với cô tất cả chỉ là chuyện nhỏ, khi  theo những gì ông  nhưng thực chất cô cũng  là sợ ông , cô  ông   đó cô  đưa đến căn phòng của A Yên .
 
 
 
Từ bên ngoài  tiếng bước chân vang lên, còn A Yên thì đang ấm ức   một  cô  đầu  tường, cách cửa dần  mở  .
 
 
 
Bên ngoài là một đứa bé với dáng  nhỏ bé xinh xinh, nó mỉm  bước  và  theo những gì ông lão  dặn.
 
 
 
Nó bước đến  bên cạnh giường A Yên  đó vỗ  vai cô mà  :
 
 
 
" Chị đang  hả ? Chị đừng  mà  em ở đây , kệ bọn nó  em sẽ  bạn của chị "
 
 
 
A yên mỉm   đó cô lâu những giọt nước mắt , cô  đứa bé  đó lên tiếng :
 
 
 
" Chị    tại  em  chơi với bọn nó  "
 
 
 
Cô bé dịu dàng  cô đáp :
 
" Em cũng  thích chơi với bọn nó lắm, em ao ước sẽ một ngày nào đó  một chị gái  chơi cùng em "
 
 
 
A yên mỉm  và hiểu  tấm lòng  của đứa bé cô  :
 
 
 
" Vậy em tên gì  "
 
 
 
Cô bé mỉm  vg    :
 
" em...em là thủy ạ, em cũng  ông lão nhận nuôi như chị ạ "
 
 
 
A yên chẳng  gì thì chợt cô bé thủy nắm tay cô và  :
 
 
 
" Chị  theo em , em  một thứ đặc biệt  cho chị coi" .
 
 
 
A yên  cô bé tên thủy nắm tay và dắt , họ  qua những cánh rừng  đó đến một căn nhà nhỏ, tại nơi đó   là nhiều loài hoa và cây lạ mắt .
 
 
 
A yên vốn  thích hoa nên cô ồ lên   :
 
 
 
" wao....woa...đây là   chị  thích những nơi như thế , lúc  chị cũng  từng ước  như  "
 
 
 
A yên   đáp  lúc nào chị buồn em sẽ dẫn chị đến đây nha, A yên gật đầu  đó  hỏi :
 
 
 
"Là em phát hiện  chỗ  , mà  em  chị thích những thứ  mà đưa chị đến đây"
 
 
 
Thủy mỉm  và đáp với A yên :
 
 
 
"Dạ lúc  em cũng như chị và  ông  dắt đến đây, và em cũng nghĩ rằng chị cũ
ng sẽ thích nó"
 
 
 
A yên  gật đầu  bảo : "uk chị  là thích những nơi như thế ...."
 
 
 
Và cũng từ cái ngày đó hai  bắt đầu trở thành bạn , và ông lão cũng  vui về điều  .