đầu  về phía  nhà, từ vị trí   thể  bao quát cả khu đồi . Chắc chắn là ban ngày Văn đại sư  theo dõi chúng . Nhân lúc chúng  nghỉ ngơi, ông   lấy trộm chiếc lọ và túi thịt vụn.
 
"Ch//ết tiệt, sơ suất quá!" Chú Cường và    nhận  thì cũng đành, nhưng đây là nhà , từ phía  đồi  thể  thấy sân,     nghĩ  chứ.
 
Lúc  chắc chắn chú Cường và     tìm ông  .   nhà lục tìm một chiếc đèn pin    sân. Ánh trăng đêm chỉ chiếu sáng  một phần.  định  theo con đường trong làng để tìm, hy vọng sẽ thấy bóng dáng của chú Cường và  .
 
 lúc đó,  chợt cảm thấy   theo .  theo bản năng  đầu  , nhưng chỉ thấy một màu đen kịt,   gì cả.
 
Không    là do  tưởng tượng ?  trực giác của con  thường  chính x.á.c.  giơ đèn pin soi về phía .
 
Tim  như  nhảy  khỏi lồng ngực,  thấy một cái đầu heo lơ lửng giữa  trung. Nhìn kỹ , thì  là   đeo mặt nạ đầu heo, đang   con đường cách   xa phía .
 
"Khốn kiếp!"  c.h.ử.i thầm, đây chẳng  là Văn đại sư  bước  từ nhà Vũ Hữu Tài hôm qua ? Sao ông   ở đây, chú Cường    tìm ông   ?
 
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu .
 
Văn đại sư đeo mặt nạ đầu heo chầm chậm tiến  gần , mồ hôi lạnh  trán  túa . Gió lạnh đêm đông thổi qua,  rùng .
 
"Đừng tới đây, ông là ai?"  hét lên.
 
Một là để tự trấn an bản , hai là để thu hút sự chú ý của những  khác trong làng.  lúc  trong làng hình như   một bóng , bình thường buổi tối còn  thấy tiếng ch.ó sủa lẻ tẻ, lúc   thứ như ngừng , yên tĩnh đến đáng sợ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/heo-mat-nguoi/chuong-15.html.]
Người đó từng bước tiến về phía , chân  như  đóng đinh,  thể nhấc lên . Nhìn   từng bước tiến  gần,  dồn hết sức lực, giơ tay ném chiếc đèn pin về phía .
 
 chiếc đèn pin xuyên qua    mà  gặp bất kỳ trở ngại nào. Điều   ngoài dự đoán của , tuy  gây thương tích cho , nhưng lúc  chân  như  lấy   tự do.
 
  đầu bỏ chạy về phía đông dân cư trong làng. Giữa làng chúng   một sân phơi lúa, là nơi dân làng phơi thóc gạo. Lúc nông nhàn,   ít   đó nhảy múa tập thể, chỉ cần chạy đến đó là  sẽ an .
 
Chạy  vài bước,  cảm thấy  gì đó  . Đèn trong nhà dân ven đường đều tắt, giờ còn sớm,  thể nào     ngủ hết .
 
Một nhà thì   , hai nhà ba nhà vẫn y như . Trước đây  đồn Văn đại sư   chút tài phép, chẳng lẽ còn  thể    bốc    ? Nếu   tài như thế thì còn  ăn trộm  gì, đúng là thần tiên  còn gì!
 
 thở hồng hộc, tiếp tục chạy về phía trung tâm làng. Quả nhiên, khi còn cách sân phơi lúa  trăm mét,   thấy  ánh đèn le lói bên đó. Nhìn thấy ánh đèn, nỗi sợ hãi trong  tan biến. Quay đầu  , gã đeo mặt nạ đầu heo   biến mất.  thầm nghĩ, chắc   cũng sợ đông ,  dám  tay.
 
 khi   đầu   về phía , gã  biến mất  lưng  lúc   xuất hiện ngay  mặt.  khựng ,  dám chạy tiếp. Sân phơi lúa chỉ còn cách vài chục mét, sắp tới nơi ,   thể bỏ cuộc?
 
Vừa nhấc chân định xông về phía  ,   thấy   gọi tên  từ phía , lúc xa lúc gần,  mơ hồ. Bầu trời   còn quang đãng, trăng sáng vằng vặc, giờ bỗng đổ mưa, nhưng mưa  lớn. Theo từng hạt mưa rơi  mặt, tiếng gọi càng lúc càng lớn, hình như  chỉ một ,  cả nam lẫn nữ.
 
Đột nhiên, ngón trỏ của  đau nhói.  bật dậy khỏi giường, đầu óc trống rỗng,  hiểu tại    ở đây. Nhìn quanh, bố  và chú Cường đang   đầy lo lắng,   còn đang cầm một bát nước. Thấy  tỉnh ,   đều thở phào nhẹ nhõm.
 
Lúc , ngón tay   truyền đến cơn đau dữ dội. Giơ tay lên , một cây kim đ.â.m  kẽ móng tay ,  mặt cũng đầy nước. Trong cơn đau,  dần dần tỉnh táo .
 
"Chuyện gì  xảy  với con ?"  ngẩng đầu   , lên tiếng hỏi.
 
"Con trúng  mê hồn hương của Văn đại sư. May mà chú ngủ  say,   hành động  lâu   chú phát hiện, còn  kịp  tay với những  trong phòng . Chú đuổi theo  ngoài, nhưng   biến mất  thấy tăm . Quay về mới thấy   vây quanh giường con, gọi thế nào cũng  tỉnh. Không còn cách nào khác, mới  dùng đến hạ sách ."