đành cố gắng nhận lấy bao tải từ tay chú Lý, mở rộng miệng bao.
 
Ông cúi xuống, nhặt con lợn con  tắt thở lên,  ném  trong bao tải.
 
 cùng ông mang cái bao   ngọn đồi hoang phía  nhà, đào đại một cái hố chôn nó xuống.
 
Cũng may là ban ngày, nếu là ban đêm, dù  bắt ép  cũng  dám  cùng ông.
 
 ngay sáng hôm , khi  còn  dậy,   thấy tiếng hét của ai đó vọng từ xa đến gần.
 
Lúc , bố   thức dậy, liền  ngoài chặn    hỏi rốt cuộc  chuyện gì mà la hét ầm ĩ thế.
 
"Tiêu thợ m.ổ ch//ết , ngay đêm qua. Trời ạ, ch//ết trông kinh khủng lắm,  từng thấy ai ăn no đến ch//ết ?"
 
 lắng  hết lời  đó , đầu óc bỗng như ong ong, choáng váng trống rỗng.
 
…
 
Hôm qua Tiêu thợ m.ổ vẫn còn khỏe mạnh,  giờ  ch//ết ? Nhớ  dáng vẻ hồn bay phách lạc của ông  hôm qua,   khỏi nghi ngờ liệu  gì đó uẩn khúc ?
 
Không còn tâm trạng  ngủ tiếp,  vội vàng  dậy,   ngoài.
 
Đến nơi,   rõ   đến chính là hàng xóm Lý Lão Nhị.
 
"Chú Lý, chú   ai ch//ết cơ?"
 
"Tiêu thợ m.ổ , chính là  hôm qua giúp nhà chú m.ổ lợn."
 
X.á.c nhận rằng    nhầm,  vội vàng hỏi thêm chi tiết.
 
Thì , hôm qua  khi Tiêu thợ m.ổ bỏ , Lý Lão Nhị cũng    xử lý  thịt còn  thế nào, để đấy mãi cũng  xong, nên định hôm nay  tìm Tiêu thợ m.ổ, nhờ ông  giúp xử lý nốt.
 
Vừa đến nơi  thấy  một đám đông tụ tập quanh nhà Tiêu thợ m.ổ,  già trẻ nhỏ đều  mặt.
 
Ông   hỏi thăm một , mới  rằng Tiêu thợ m.ổ  ch//ết ngay đêm qua.
 
Nghe đến đây, Lý Lão Nhị toát mồ hôi lạnh, từng bước chậm chạp tiến  nhà.
 
Trong nhà   ai, đến khi  thấy th/i th/ể của Tiêu thợ m.ổ   đất, một cảm giác sợ hãi  từng  chạy dọc từ đỉnh đầu xuống gót chân.
 
Chân ông mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống, vội bám  lưng ghế gần đó mới  đổ gục xuống đất.
 
Trên sàn  đó là th/i th/ể to lớn của Tiêu thợ m.ổ, bụng phình to như quả bóng, miệng há hốc, trong miệng vẫn còn nhai dở miếng thịt, hai bên má căng phồng lên.
 
Tay ông  còn cầm một miếng thịt lợn mỡ béo ngậy,  qua thì  vẻ ông   ăn đến mức no căng mà ch//ết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/heo-mat-nguoi/chuong-2.html.]
 
Trên bếp còn  nồi thịt lợn  nấu chín dở.
 
Tiêu thợ m.ổ vốn sống một , nên sáng hôm   phát hiện ông  ch//ết là chị gái ông,   lấy chồng ở làng bên.
 
Hôm qua hai chị em vốn  hẹn  hôm nay sẽ đến m.ổ lợn cho chị gái, nhưng  chuyện xảy , Tiêu thợ m.ổ  hoãn  đến sáng nay.
 
Sáng sớm chị gái ông gọi điện cho ông , nhưng gọi mấy  liền đều  ai  máy.
 
Lo lắng, chị gái ông  vội vàng đến nhà tìm,  mở cửa  thấy em trai   ch//ết từ lâu  sàn.
 
Bà  hét lên một tiếng  ngất xỉu ngay tại chỗ, hàng xóm sống gần đó  thấy, cứ tưởng là trộm  nhà, vội vàng vác theo cuốc và gậy gộc chạy sang.
 
Khi đến nơi, họ thấy hai    sàn, một   tắt thở, lạnh ngắt.
 
Người còn  chỉ còn   thở thoi thóp, nếu  cấp cứu kịp thì chắc cũng  qua khỏi.
 
Hàng xóm vội gọi   giúp đỡ, đưa chị ông  ngoài,  thì bấm huyệt nhân trung,  thì dội nước lạnh. Sau một hồi cố gắng, chị ông mới tỉnh .
 
Ngay lúc  thì Lý Lão Nhị cũng  chạy đến.
 
Nghe xong  chuyện,  vẫn cảm thấy mơ hồ. Theo lý mà , một  dù  đói đến mấy cũng  thể ăn đến mức no mà ch//ết , cùng lắm là ăn nhanh quá  nghẹn mà thôi.
 
"Vậy    báo cảnh sát , họ  thế nào?"
 
 hỏi.
 
"Báo ,   thể  báo.  cảnh sát vẫn  đến,  đợi thêm một lát nữa."
 
 cũng  đến nhà Tiêu thợ m.ổ xem hiện trường, nhưng  bố ngăn , bảo rằng xem x.á.c ch//ết  gì  ho,  sợ tối  mơ thấy ác mộng .
 
Dù trong lòng cũng  chút sợ hãi, nhưng sự tò mò vẫn lấn át hết thảy.
 
Nghe bố cấm cản,  còn  chút bực bội.
 
"A Điền, chú khuyên cháu đừng  xem cái x.á.c  gì, trông sợ lắm. Chú nghĩ cái ch//ết của Tiêu thợ m.ổ  liên quan đến con lợn con kỳ lạ hôm qua, cháu còn nhớ chỗ chúng  chôn nó ? Hay là cháu  cùng chú xem  chỗ đó nhé?"
 
Lý Lão Nhị mở lời.
 
Nghe ông  , dù  chút mê tín, nhưng lúc  cũng chẳng  lời giải thích nào  hơn.
 
Trời  sáng rõ, cũng chẳng  gì  sợ nữa.
 
Bố     ở yên , nên cũng đồng ý để   cùng Lý Lão Nhị.
 
Thực  chỗ hôm qua chúng  chôn con lợn  xa, chỉ tầm mười phút  bộ. Trên đường , Lý Lão Nhị cũng im lặng   gì,     vì ông vẫn còn cảm thấy sợ hãi .