Hi Hà Truyện - Chương 66

Cập nhật lúc: 2024-10-07 03:07:19
Lượt xem: 1,031

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta ngây lâu, nên lời, mắng tự tiện quyết định, cũng chất vấn , ngươi  trả cho tất cả những gì thế gian nợ , còn ngươi?

Hạ Vãn, còn ngươi?

thể tìm thấy nữa, từ khi biến mất trong làn sương trắng triều đường, giống như thật sự trở về cửu trùng thiên, còn một chút tin tức.

Nữ tử đế, đương nhiên gây sóng gió lớn, nhưng triều thần còn lựa chọn nào khác, hơn nữa vụ Hà Tố Long, các trọng thần đối địch với đều thanh trừng.

Tháng bảy năm đó, đăng cơ xưng đế, quốc hiệu là Chu, là vị nữ đế khai quốc đầu tiên từ khi trời đất hình thành.

Tháng chín cùng năm, sinh hạ một nữ nhi, đứa trẻ vốn coi là sản phẩm của l.o.ạ.n l.u.â.n , triều thần tôn là thần tử, dùng nghi thức nghênh đón thái tử để nghênh đón nàng, tế lễ tam sinh, b.ắ.n tên lên trời đất tứ phương để báo cáo thiên hạ, triều Đại Chu kế vị.

Ta từng nghĩ đến việc đế vương, tuy rằng nửa đời , luôn những việc của đế vương, luôn cảm thấy danh hiệu đó cũng , nhưng khi thật sự vị trí mới , chỉ trở thành vua, mới thể tạo đế quốc mà mong .

Ta chia thiên hạ thành mười bốn châu, cấm gọi Bắc Nam, chỉ gọi theo khu vực là U Châu, Yên Châu, từ nay về còn Nam Bắc, chỉ thần dân Đại Chu.

Ta lập quan học, giáo dục phân biệt đẳng cấp, từ nay về bất kể xuất , đều thể học, tham gia thi cử.

...

Trong thời gian đương nhiên gặp trở ngại, nhưng so với những ngày ở Bắc Kiền, đáng kể.

Đế quốc thái bình thịnh vượng, nhân tài đông đúc mà mong , đang chậm rãi, khó khăn hiện hình hài khổng lồ từ trong hỗn độn.

Tất cả đều , chỉ trừ việc, .

Ta thường xuyên hoảng hốt, những chuyện về Hạ Vãn, chỉ là ảo giác do quá tuyệt vọng mà sinh .

Lúc , Chiêu Chiêu sẽ lớn, Chiêu Chiêu là con gái , là công chúa Đại Chu.

Lễ bộ đặt cho nó nhiều cái tên, đều dùng, vẫn đang đợi, đợi phụ nó trở về đặt tên cho nó.

Ta gọi nó là Chiêu Chiêu.

là đứa trẻ đáng yêu, da ngăm đen, ngũ quan bình thường, liên quan gì đến xinh , nhưng khỏe mạnh, mỗi bữa ăn nhiều, cũng to.

"Cha con dung mạo xinh như , cũng kém, tại con sinh như thế ?" Ta ôm nó, tỏ vẻ chán ghét mặt, nó đạp chân, càng lóc dữ dội hơn.

Ta vội vàng dỗ dành: "Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ, con gái của cần dung mạo xinh , chờ phụ hoàng trở về, còn thể dạy con pha hương, nấu , đàn cầm... Con sẽ giỏi hơn bất kỳ ai."

Dỗ dành mãi, nó cuối cùng cũng nín , một giọt nước rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nó tò mò đưa tay bắt, bắt , liền lên.

Ta mới phát hiện, đó là nước mắt của .

Ngày chúng thành hôn, Hạ Vãn từng với , tự nguyền rủa , rời xa trăm ngày sẽ vạn độc xuyên tim mà chết. Giờ đây, rời một năm , vẫn đang tìm . Từ phẫn nộ, đến tuyệt vọng, cuối cùng biến thành cố chấp.

Nghĩ kỹ , tuy là phu thê, nhưng chúng từng tin tưởng lẫn .

Hắn chinh phạt thiên hạ là vì , luôn cảm thấy đó chỉ là trẻ con, kể cả tình yêu của , cũng nghi ngờ chỉ là sự cố chấp và chiếm hữu.

dùng cách thức gần như thảm khốc để chứng minh, từng dối.

Còn lẽ cảm thấy, những lời yêu , là để an ủi , cho nên rời xa , để cho sự bình yên mãi mãi.

, yêu , quả thật một phần giả dối, hy vọng an ủi , để lời .

chín phần còn , đều là chân tâm, tại .

"Phụ hoàng con ngốc, nhưng đừng lo lắng,  sẽ bỏ rơi chúng ." Ta nhẹ giọng , nó vẫn đang nức nở, cũng tại thể nhỏ bé như , nhiều nước mắt đến thế.

Tới Trung thu, chút phồn vinh, quyết định nhân dịp Trung thu ăn mừng để quét sạch sự suy thoái của thiên hạ.

Triều đình xuất tiền tổ chức hội đèn lồng, đường phố đèn hoa rực rỡ, ca kỹ ăn mặc như yêu quái và thần tiên diễu hành.

Liên tục chín ngày giới nghiêm ban đêm, suốt ngày đêm, ca múa tưng bừng, hương thơm của rượu ngon và trái cây, thể theo gió bay thẳng cung.

Ta lầu cao trong cung, xuống dòng chen chúc, rõ, nhưng , bé gái vai cha, ngây thơ vỗ tay về phía đèn hoa, cũng nam thanh nữ tú giữa tiếng ồn ào, len lén , một đôi vợ chồng già bên đường tha thiết rao bán mò đường, đầu cá chiên, nước trầm hương...

Một vầng trăng sáng, treo cao bầu trời pháo hoa nhân gian , thật .

Lúc , cung nhân đến bẩm báo: "Bệ hạ, cung yến sắp bắt đầu ."

Trong cung cũng tổ chức yến tiệc, chúc mừng các học sĩ thi đỗ khoa cử đầu tiên, gọi là yến tiệc thưởng thu.

Trước đây tuyển chọn quan đều từ con cháu quý tộc, phần lớn đều là trẻ tuổi, còn khoa thi tuổi tiến sĩ lớn, cũng thiếu sĩ tộc nghèo khó. Trạng nguyên là một đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, trông chất phác thật thà, lẽ từng trải qua cảnh tượng như , cứ lau mồ hôi mãi.

"Vị là Thẩm Mục Thẩm công tử, đúng ?" Ta nghiêng đầu hỏi.

"Là tiểu nhân..."

Hắn luống cuống quỳ xuống, xung quanh ầm lên, , : "Thẩm công tử cần câu nệ, triều lấy võ lập nước, đang thiếu văn thần phò tá, chư vị đều là học thức uyên bác, , đều là những vị quan trụ cột của triều ."

"Tạ ơn Bệ hạ."

Các học sĩ đồng loạt hành lễ, còn Thẩm Mục cũng , lén lau mồ hôi trán. Kỳ thực chút kỳ quái, tuy giáo dục phân biệt, nhưng thể chịu khó sách trong thời loạn, hẳn là những thư sinh chút gia thế mới đúng, nhưng khoa thi ít con cháu sa sút, ví dụ như Thẩm Mục , ba đời đều là dân nghèo, lúc Bắc Càn xâm lược, sa sút đến mức hát đám ma kiếm sống, thể đỗ đầu, quả thật là kỳ lạ.

"Tấu chương của Thẩm công tử, thiết thực trọng, sách mách chứng, thích. Trong đó một câu 'Có sơn quân canh giữ cửa Độ Sóc', đây là điển tích gì?"

Hắn run rẩy : "Khởi bẩm Thánh thượng, điển tích xuất phát từ 'Tử Dư sách', về cửa tiên sơn, hổ canh giữ, hổ thể phân biệt âm dương cát hung."

"Ừm, sai." Ta : "Xem ngươi xuất từ gia đình học thức, ngay cả điển tích hiếm gặp như cũng ."

Hắn toe toét, nhanh chóng tỉnh táo , sợ hãi dập đầu : "Tiểu nhân gia cảnh nghèo khó, mười năm sách để , nhờ ơn Thánh thượng, quan học mới sách để ."

Quan viên bên cạnh giải thích: "Học sinh quan học đều thường xuyên đến thư viện."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hi-ha-truyen/chuong-66.html.]

Bắc Kiền  hề coi trọng văn hóa, điển tịch cổ bản của Nam Tư  vứt bỏ và phá hủy tùy ý, khi lên ngôi, liền thành lập thư viện, phái thu thập kinh sử tử tập còn sót trong dân gian, đồng thời mở cửa cho học sinh quan học mượn .

"Rất , cũng  thư viện  sách hiếm gặp như , mới một năm, xây dựng thiện như ?"

"Vâng." Nói đến sách, Thẩm Mục giống như đứa trẻ thèm ăn đến đồ ăn ngon, hưng phấn hẳn lên: "Sách ở thư viện nhiều như biển, nhưng phân loại và sắp xếp, vị quan phụ trách thư viện đó..."

Người đỗ thứ hai bên cạnh đột nhiên dùng khuỷu tay huých một cái, Thẩm Mục nhận , tiếp tục : "Vị quan phụ trách thư viện đó, còn thường xuyên hướng dẫn chúng sách, những sách chọn , đều là những cuốn sách giá trị thực tiễn, ứng dụng đời sống."

"Trong thời gian ngắn như sắp xếp sách xong, thật là tài, thưởng." Ta thuận miệng , quan viên bên cạnh đáp: "Vâng."

"Được , đêm nay cùng vui vẻ, xin chư vị cứ thoải mái uống rượu."

Ta mỉm uống chung một chén rượu với bọn họ, dậy: "Công chúa còn nhỏ, thể rời xa mẫu , chư vị cứ tự nhiên, xin phép ."

Mọi đều hành lễ tiễn biệt, thong thả ngoài điện, khi khỏi cửa cung càng càng nhanh, cuối cùng  liền chạy, tiếng ca múa, tiếng hành lễ, tiếng cung nhân hô to bỏ xa xa phía .

"Không cho phép theo!"

Ta đẩy cửa thư viện , quát lớn với phía .

Trong phòng, sách vở xếp đặt chỉnh tề, một vầng trăng sáng chiếu qua cửa sổ, một nam tử hình cao lớn, đang sách: "Xa xa Ngưu Lang, lấp lánh Chức Nữ..."

Nghe thấy tiếng động, đầu , là một gương mặt tuyệt sắc nhân gian, mỉm  với , : "Bệ hạ."

Ta chậm rãi tới, giáng cho một cái tát.

Bị túm lấy tay, dùng đôi mắt màu hổ phách, khẽ , : "Bệ hạ, thần phạm tội gì?"

"Ngươi là đồ khốn kiếp, ngươi dựa cái gì mà ném cái gánh nặng cho , ngươi dựa cái gì mà , còn tưởng rằng... còn tưởng rằng..." Ta nghiến răng nghiến lợi, đến khi nghẹn ngào: "Ta còn tưởng rằng ngươi chết!"

Hắn ôm chầm lấy , nâng mặt lên hôn, lực đạo bá đạo dịu dàng đó, suýt nữa khiến thở nổi, liều mạng giãy giụa, dần dần còn sức lực, cuối cùng ngón tay trượt xuống eo , ôm chặt lấy .

"Ta , những gì nàng , đều sẽ giúp nàng thực hiện, nếu nàng một thế giới , cũng nên cho nàng." Hắn ôm chặt , thở chút gấp gáp: " nàng đang tìm , nàng cũng rời xa đúng ? Hi Hà, thể ở bên cạnh nàng đúng ?"

Ta úp mặt vai , gật đầu, nức nở, , cho hết những uất ức và đau khổ của năm nay, những bỏ lỡ và tủi của cả đời . Hắn vẫn luôn ôm , cho đến khi khócđủ , mới lau nước mắt cho .

"Ngươi cứ ở bên cạnh xem trò ." Ta uể oải : "Ngươi mà để một sinh con, ngươi sợ hãi bao nhiêu ? Ta sẽ bao giờ tha thứ cho ngươi."

"Ta ở mái nhà bầu bạn với nàng, lúc đó còn chắc chắn, nàng hy vọng trở về , cho nên nghĩ, cứ lặng lẽ bầu bạn với nàng như , cũng thể giống như bây giờ, một tiểu quan ở trong cung, những việc trong khả năng của cho nàng."

"Ngươi đừng hòng!" Ta tức giận : "Tất cả là tại ngươi bắt uống cái thứ canh gì đó, khiến Chiêu Chiêu của chúng sinh đen , kết quả bây giờ ngươi phủi tay mặc kệ nó?"

Hắn đẩy , thật sự kinh ngạc: "Nàng đang ? Chiêu Chiêu nào ! Chiêu Chiêu rõ ràng là đứa trẻ đáng yêu nhất thiên hạ."

Ta cũng kinh ngạc: "Ngươi thật sự gặp nó ? Xấu xí ở chỗ nào cũng !"

"Nào nào con như ?"

"Nào cha nào bỏ  từ mà biệt!"

Chúng đều thật sự tức giận, cãi một hồi, cuối cùng, thật sự còn sức lực, dựa vai , vầng trăng ngoài cửa sổ. Cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết.

"Ta yêu ."

Thế giới ngươi, quá cô đơn.

Mắt ươn ướt, mặt , ừ một tiếng.

"Làm tiểu quan gì chứ,  nghĩ cách phu quân của trở ."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Được."

"Chúng sống đến đầu bạc răng long."

"Được."

"Ta còn sinh thêm một đứa con với  nữa."

"Cái thì..."

Đồ sứ vỡ , sẽ còn nguyên vẹn như ban đầu.

vầng trăng vỡ , cuối cùng sẽ tròn đầy.

Bởi vì trăng chính là trăng.

Nó từng soi sáng một nàng công chúa liều lĩnh xuyên qua bóng tối.

Cũng sẽ soi sáng mỗi lữ khách mệt mỏi.

Tìm thấy quê hương.

(Hết)

Loading...