Nội gián  bán  quân tình, vũ khí và lương thực đều là đồ hỏng. Khi trận chiến ác liệt nhất diễn , quân   cô lập   viện trợ.
Kiều Hoài, trong giây phút cuối cùng,   đau đớn thế nào?
Người   phu thê đồng tâm,  lẽ nỗi đau đớn thấu tận xương tủy mà  đang cảm nhận lúc  chính là những gì   trải qua khi .
Ta mang tất cả những lá thư giao cho Vu phu nhân.
Ngày hôm đó, bà  với tư cách là mệnh phụ của triều đình, mang những lá thư , gõ lên chiếc trống đăng văn  cửa cung thành.
Ta   tiệm bánh, lắng  tiếng trống dồn dập.
Khi chọn tiệm,    qua nhiều nơi, nhưng cuối cùng  chọn nơi , chỉ vì nó gần với cổng thành nhất.
Từ đây,   thể thấy rõ cảnh tượng  cửa cung.
Ta , một ngày nào đó, tiếng trống  sẽ vì Kiều gia mà vang lên.
Tiếng trống vang vọng, mơ hồ như tiếng trống trận  chiến trường.
Ta  thấy hàng ngàn quân kỵ phóng nhanh qua  mắt.
Những binh sĩ  hy sinh trong trận chiến đó đều ở đó.
Kiều Hoài cũng ở đó.
Ta vốn cũng nên ở đó.
Chứng cứ quá rõ ràng,  thể chối cãi.
Thánh thượng nổi trận lôi đình, hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng, bất kỳ ai liên quan đều   dung tha.
Vu thượng thư  tống  ngục.
 Tấn Vương  trốn thoát.
Ta  phái tất cả đám tử sĩ  trướng, chỉ để  một  A Ngô.
"Sống  thấy , ch//ết …"
Ta dừng  một lúc, "Không, nhất định  bắt sống  mang về."
Đêm đó,  khi uống thuốc,  chìm  cơn ác mộng, mũi bỗng ngửi thấy mùi khét nồng nặc.
"Cô nương!"
A Ngô xông , dùng áo choàng ướt quấn lấy , "Có hỏa hoạn! Mau chạy!"
Ngọn lửa quá lớn, cả tiệm bánh  thiêu rụi.
Như thể tái hiện  cảnh   đốt cháy linh đường  đêm hôm đó.
A Ngô quỳ xuống  mặt  nhận tội.
"Thuộc hạ tối qua  nhận  tin tức rằng  phát hiện tung tích của Tấn Vương, nên thuộc hạ mới rời thành trong đêm để truy tìm."
"Đó là sơ suất của thuộc hạ, thuộc hạ  trúng kế điều hổ ly sơn. Thuộc hạ  ch//ết cũng  thể chuộc tội!"
"Không trách ngươi."
Ta lắc đầu, "Hắn vẫn còn sức lực để tìm  , quả đúng là kẻ gian xảo khó diệt."
"Cô nương."
A Ngô , "Kẻ địch trong tối,  ngoài sáng,  thể ở  thành Trường Đô nữa."
Ta gật đầu.
Trước khi rời khỏi Trường Đô,    từ đường Kiều gia một  nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hi-phuc/chuong-6.html.]
Lần ,  mời Chu bá  cùng.
Ông   lên những cái tên quen thuộc  bài vị,  cắn chặt răng,  mặt .
Ta đưa cho ông  ba nén hương.
"Ngài đến thăm bọn họ, bọn họ nhất định sẽ vui mừng."
Chu bá nhận lấy hương, bái xong thì   hỏi .
"Tiệm bánh xây   cần  phái  giúp ?"
Ta lắc đầu, "Đa tạ Chu bá, tiệm bánh  mở nữa."
Ông sững ,  đó lập tức hiểu , "Ngươi  ?"
Ta khẽ "ừ" một tiếng, "Kẻ chủ mưu vẫn đang trốn chạy,   tự tay tiễn  một đoạn đường."
"Quá nguy hiểm!"
Ông cau mày, "Triều đình  phát lệnh truy nã, bốn bể đều đang truy bắt , sớm muộn cũng sẽ bắt . Hà cớ gì ngươi  mạo hiểm  ?"
Ta hỏi , "Nếu  trốn sang Văn Khâu thì ?"
Ông  bỗng im lặng.
"Chu bá, giờ đây Nam Vinh Phụng là cọng rơm cuối cùng để  bám víu. Liên quan đến hai nước, triều đình hành sự  nhiều điều khó xử."
"  thì , bất kể bằng cách nào,   tự tay kết liễu ."
Lão tướng im lặng  lâu, cuối cùng thở dài, "Vậy hôm nay ngươi dẫn  đến đây, chính là để từ biệt."
"Tang Ca, ngươi sẽ  trở , đúng ?"
" ."
Ta  , "Vậy nên đưa ngài đến đây để nhận  đường, từ nay việc ở từ đường  mặt dày giao  cho Chu bá lo liệu."
Ông   chằm chằm    lâu.
Cuối cùng, ông vỗ vỗ vai .
"Đi ."
"Vũ Anh Hầu cả nhà thương yêu ngươi nhất, bọn họ nhất định   ngươi vì họ mà  giam cầm nơi đây, lỡ dở cả đời."
"Sau khi chuyện  kết thúc, trời đất rộng lớn, ngươi hãy tự   phiêu du, đừng   nữa! Rảnh rỗi nhớ  thư cho lão già !"
Dù   xuân, nhưng thời tiết vùng Bắc địa vẫn còn lạnh buốt.
Ta càng ngày càng sợ lạnh.
Càng tiến gần biên giới phía Bắc,  càng quấn chặt áo choàng, lò sưởi ấm cũng  rời tay.
A Ngô lúc nào cũng để mắt đến , ban đêm than lửa cũng   tắt.
Ngày    như .
Nếu Kiều Hoài ,  chắc sẽ   sống ngày càng yếu đuối.
Cứ để   .
Đã hơn nửa năm kể từ khi  hạ độc  lưỡi d.a.o của Nam Vinh Phụng.
Dù   tin  ch//ết, nhưng chắc chắn  sống   chút nào.
Ta  đoán sai, Tấn Vương  đúng là tìm đến  nương náu.
Nói là nương náu, nhưng  lẽ  chỉ dựa  vài phương thuốc bí truyền của hoàng tộc, giúp Nam Vinh Phụng kéo dài  tàn mà thôi.
Hắn bây giờ là c.h.ó cùng đường,  cần Nam Vinh Phụng sống thì mới  chỗ dựa.