Sở Ngôn diễn nghiêm túc, ăn chuyên chú, đầu cũng ngẩng lên một chút nào. Do đó, cô phát hiện phản ứng của hai mặt khác với dự đoán của ——
Xuân Trản lo lắng tiểu thư nhà , liền thấy tiểu thư nhà quả nhiên đỏ hoe hốc mắt, còn mặt , lấy khăn tay lau khóe mắt.
Ban đầu Hổ Nữu sống khổ cực thế nào, Tiêu Thấm chẳng qua chỉ cảm thấy thể tưởng tượng nổi. Bây giờ tận mắt thấy Hổ Nữu ăn uống vội vàng như , cứ như bao giờ ăn no, mới thật sự khơi dậy lòng trắc ẩn của nàng, khiến nàng xót xa.
Nói cũng , của Hổ Nữu cũng gì đáng ghét. Bà chỉ cứu cha, lúc đó cha mất trí nhớ, nhớ gia đình, lúc mới thành với bà và Hổ Nữu. Vả khi cha khôi phục ký ức, chỉ quên mất bà mà còn bỏ rơi cô bé. Suy cho cùng, cô bé cũng chỉ là một đáng thương mà thôi.
Tiêu Thấm lặng lẽ thở dài, chút bất mãn trong lòng đối với cha, đối với của Hổ Nữu, và cả đối với Hổ Nữu, dần dần tan biến.
Chờ xe ngựa đến trấn nhỏ, nha bên cạnh cô tiệm quần áo mua quần áo phù hợp, còn dặn khách điếm chuẩn chậu tắm và nước nóng để tắm rửa cho Hổ Nữu.
Sở Ngôn nhận kịch bản sai lệch, chỉ cảm thấy Tiêu Thấm đang chê bẩn, còn tự giác vẻ giãy giụa để khiến khác ghét, cuối cùng bà v.ú to khỏe ấn trong nước, kỳ cọ trong ngoài ba lớp, lau khô , mặc quần áo mới.
Xuân Trản cầm dầu dưỡng tóc mùi hoa quế thoa lên mái tóc khô xơ của Sở Ngôn. Thoa xong còn chải cho Sở Ngôn hai b.í.m tóc đơn giản.
Cô còn với Sở Ngôn: "Bộ quần áo Nhị cô nương tạm thời mặc . Chờ về đến kinh thành, sẽ đổi cho ngài bộ hơn."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Sở Ngôn đang cúi đầu giật giật cổ tay áo của , mơ hồ nhận gì đó đúng.
lúc , khách điếm vốn bao trọn đột nhiên trở nên ồn ào. Cách một xa cũng thể thấy tiếng bàn đổ ghế ngã ở đại sảnh tầng một. Tiêu Thấm khẽ nhướng mắt, Xuân Trản liền hiểu ý, ngoài xem tình hình.
Rất nhanh Xuân Trản , là một thiếu niên đột nhiên xông khách điếm, thị vệ ngăn .
Vừa xong, bên ngoài liền vang lên một tiếng gào của thiếu niên ——
"Các dựa mà mang con bé ngốc !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hinh-tuong-khong-the-sup-do/chuong-7.html.]
Ngưu Tiểu Sơn?
Sở Ngôn đang im lặng đột nhiên ngẩng đầu lên.
Người bên ngoài dường như gì đó với Ngưu Tiểu Sơn. Giọng của vang lên nữa: "Không thể nào! Con bé ngốc cha , lấy trai chị gái!"
Sở Ngôn dậy, lách qua bà v.ú đang ngăn , đẩy cửa chạy ngoài.
"Hổ Nữu!" Tiêu Thấm gọi một tiếng, nha và bà v.ú trong phòng lập tức đuổi theo Sở Ngôn.
Sở Ngôn chạy nhanh, vòng qua hành lang đến bên cầu thang tầng hai, liếc mắt một cái liền thấy Ngưu Tiểu Sơn đang thị vệ đè lầu, cả lấm lem.
Người ở tầng một thấy tiếng bước chân dồn dập, tất cả đều , bao gồm cả Ngưu Tiểu Sơn.
Ngưu Tiểu Sơn thấy Sở Ngôn chạy từ lầu, kịp vui mừng cả đều ngây dại.
Trong ấn tượng, con bé ngốc luôn xám xịt, giờ đây đang mặc một chiếc váy màu vàng nhạt phối xanh lá mạ. Gương mặt sạch sẽ còn mái tóc rối che khuất, đôi tai nhỏ nhắn mềm mại bao giờ chú ý cũng lộ , mang theo một sắc hồng nhàn nhạt.
Cậu bao giờ thấy cô mặc quần áo như , cũng bao giờ thấy mái tóc cô chải chuốt gọn gàng đến thế.
Đôi mắt cô sáng, làn da trắng, cái miệng nhỏ nhắn còn hồng, còn non hơn cả hoa dại mọc núi mùa xuân. Cả cô cứ như bước từ trong tranh.
Hóa ... con bé ngốc đến ?
Khí thế của thiếu niên chạy đến để mang con bé ngốc về thôn Ngưu Gia lập tức cảnh tượng mắt dập tắt.
Cậu, còn nhỏ hơn Hổ Nữu một tuổi, cũng tâm trạng của lúc là gì. Chỉ là đột nhiên bỏ chạy, dám ở đây mang Hổ Nữu trở về nữa.