[Thật đấy, nàng    tình cảm, trong mắt chỉ  d.ụ.c vọng quyền lực, nam phụ tránh xa nàng  .]
 
Cung điện rộng lớn  chìm  tĩnh lặng.
 
Ta lặng lẽ  yên tại chỗ  lâu,  hiểu , tim  nhói lên một chút.
 
Con đường  còn  dài, còn  nhiều khó khăn đang chờ  vượt qua.
 
Giang Hữu, vài giây động lòng vì ngươi,  là  dài .
 
Tạm biệt!
 
Cũng xin .
 
Ta  thể buông tha ngươi, cho đến khi ngươi  còn giá trị lợi dụng nữa.
 
***
 
Ta cứ nghĩ sáng sớm tỉnh dậy sẽ  tin Nhập Họa c.h.ế.t.
 
Ai ngờ khi  hỏi, cung nữ  ấp úng trả lời.
 
Nàng  , Nhập Họa sáng sớm  xuất cung thăm .
 
Ngón tay  nắm chặt đến trắng bệch, nhưng  mặt   hề lộ  chút nào, khó hiểu :
 
"Thật , nhưng cô cô còn hứa sẽ chải tóc cho  mà."
 
"Song  phụ mẫu bà  đều  qua đời, còn họ hàng nào nữa?"
 
"Nói, các ngươi   đang giấu  chuyện gì ?"
 
Cung nữ lộ vẻ khó xử:
 
"Công chúa, Nhập Họa cô cô thật sự  xuất cung , còn thăm họ hàng nào thì nô tỳ  ."
 
Ta sầm mặt bước  ngoài: "Ta  đến phòng bà  xem ."
 
Cung nữ giật , vội vàng chạy theo:
 
"Công chúa, phòng của bọn nô tỳ bẩn thỉu đơn sơ, e rằng sẽ  bẩn chân của , …"
 
Ta  ngơ,  thẳng về phía .
 
Cho đến khi một giọng  gọi  :
 
"Nguyệt nhi, vội vàng   ?"
 
Ta  đầu , nở một nụ  vui vẻ:
 
"Phụ hoàng,    đến ạ!"
 
Hoàng đế mặc thường phục màu vàng rực, tay cầm quạt xếp,  trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.
 
Ông  đến, thần sắc như thường, nhưng trong mắt  ẩn chứa một tia lo lắng.
 
"Phụ Hoàng đến tìm con dùng bữa."
 
"Vâng!" Ta nhẹ nhàng đáp lời.
 
Giây tiếp theo,  sờ  mái tóc vương  ngực: " con  tìm Nhập Họa cô cô chải tóc cho con  ."
 
Đôi mắt Hoàng đế lóe lên,  :
 
"Cứ để cung nữ chải cho con , Nhập Họa, Trẫm  cho bà  xuất cung ."
 
"Nguyệt nhi , Nhập Họa là một  trung thành, bà  đáng lẽ  đến tuổi xuất cung từ lâu , bao nhiêu năm nay ở  trong cung chỉ để chờ con trở về, bây giờ con  trở về , bà  cũng đến lúc nên an hưởng tuổi già , Trẫm  cho bà  xuất cung ."
 
Ta  thuyết phục,  chút thất vọng : "Ồ, thì  là , bà  cũng   với con một lời tạm biệt."
 
[Nhập Họa    nam phụ g.i.ế.c  , tại    giấu nữ phụ, bọn họ nghi ngờ  ?]
 
[Là tấm lòng yêu thương con gái của Hoàng đế thôi, ông  coi nữ phụ như một đứa trẻ, sợ nàng  đau lòng.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ho-goi-ta-la-nu-phu-ac-doc-ac-thi-ta-lam-nu-phu-thi-khong/chuong-15.html.]
 
[Vừa nãy nữ phụ căng thẳng đúng ! An tâm , nam phụ vẫn  đáng tin cậy.]
 
[Sáng sớm   thưởng thức một màn kịch .]
 
[Chào mừng đến với đại lễ diễn xuất, xin hỏi diễn xuất của Hoàng đế  của Khinh Nguyệt nhà   hơn.]
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
***
 
Hoàng đế   mấy cái quy tắc kiểu như  bàn ăn như  ăn   gì đó.
 
Trong lúc dùng bữa, ông đột nhiên mở miệng:
 
"Chuyện của con với Dạ tiểu tử , con  tính toán gì ?"
 
Tay  đang gắp thức ăn khựng , trong đầu nhanh chóng suy nghĩ về ý đồ câu hỏi của ông.
 
Thực , từ cách xử lý của Hoàng đế đối với chuyện   đây,  thể thấy ông thực chất là  nghêng về bên nào.
 
Dường như bên Ung Hầu phủ một  c.h.ế.t một   thương, còn  và phụ ,  chỉ  giam  Tông Nhân phủ, nhưng đừng quên, phụ     nhốt  trong, còn lão hầu gia bên  vẫn nhởn nhơ ở ngoài. Muốn chỉnh đốn một phạm nhân đang ở trong ngục, đối với ông  mà , dễ như trở bàn tay.
 
Nếu   chuyện  nhận ,  và phụ  dù chỉ ở Tông Nhân phủ vài ngày, e rằng cũng  chịu  ít khổ sở.
 
Lúc ,  chịu oan ức là con ruột của , thái độ của Hoàng đế sẽ như thế nào?
 
Trong lòng    chủ ý,  trái lòng:
 
"Phụ hoàng  phạt bọn họ , chuyện  cứ thế bỏ qua ."
 
Hoàng đế  : "Vậy là thật sự bỏ qua ?"
 
Ta tủi  gật đầu, miễn cưỡng đáp: "Vâng!"
 
Hoàng đế  ha hả:
 
"Không thể bỏ qua, bỏ qua thì nữ nhi của Trẫm sẽ tủi  c.h.ế.t mất."
 
Mắt  sáng lên, thuận theo đà trèo lên: "Vậy phụ hoàng hãy  chủ cho con."
 
Thần sắc Hoàng đế dịu dàng:
 
"Phụ hoàng   chủ cho con thì còn đợi ai  nữa."
 
"Trẫm  là Hoàng đế, nếu công chúa của Trẫm chịu oan ức mà còn  thể trút giận, Trẫm  cần  Hoàng đế nữa."
 
Ông hừ lạnh một tiếng:
 
"Lão già Ung Hầu  quả là  điều, sáng sớm  quỳ  cửa cung xin nhận tội ."
 
Ông  trầm ngâm một lát: "Trẫm cho phép lão  cáo lão về quê,  ?"
 
Cáo lão về quê ư?
 
So với kết cục của cả gia đình  trong kịch bản thì  đáng là gì?
 
Ta trong lòng  lạnh, nhưng ngoài mặt  biểu lộ, ngoan ngoãn đáp: "Mọi việc đều do phụ hoàng quyết định."
 
Hoàng đế gật đầu,   hỏi:
 
"Còn về tên tiểu tử , con còn thích  ?"
 
"Nếu  thích, cứ để  ở trong ngục thêm vài ngày, con  xả giận, đừng  c.h.ế.t là ."
 
"Nếu con vẫn còn thích, gây  chuyện đến mức , con cũng  thể gả cho  nữa, nhưng lén nạp thêm một nam sủng cũng   là  thể."
 
Ta vội lắc đầu từ chối: "Nam sủng thì  cần, con  xả giận là  ."
 
Được kim khẩu ngự lệnh,  dẫn  thẳng tiến đến Tông Nhân Phủ.
 
Không  là   hứng thú gì với việc hành hạ Dạ Lan, chỉ là kể từ khi  thô bạo  đổi cốt truyện, tác dụng của các bình luận  ngày càng ít .
 
Sự xuất hiện của Nhập Họa là một bất ngờ, khiến  nhận  rằng các bình luận cũng   là vạn năng.