"Công chúa,    hạ chiếu cấm bọn họ ?"
 
Ta     gì.
 
Xe ngựa chầm chậm di chuyển, sự náo nhiệt phía  dần lùi xa.
 
Chẳng mấy chốc, xe ngựa  dừng  ở đích đến: phủ Thái uý.
 
Người đ.á.n.h xe chạy đến  cánh cổng đóng chặt, nắm lấy vòng đồng gõ "cộp cộp" mấy tiếng.
 
Chẳng mấy chốc, một  gác cổng hé cửa  .
 
Người đ.á.n.h xe thì thầm gì đó,  chỉ  xe ngựa,  gác cổng kinh ngạc mở to mắt,  mặt hiện lên vẻ vui mừng.
 
Hắn  đầu gọi về phía  hai tiếng,  cùng một  hầu khác hợp sức mở rộng cánh cổng.
 
Phủ Thái uý như  kích hoạt,  hầu vội vã chạy qua chạy ,   lau tượng sư tử đá ở cửa,   trải lụa đỏ  nền đất,    quét dọn, lau chùi cánh cổng, trong sự bận rộn toát lên vẻ ngăn nắp trật tự.
 
Hành động long trọng như  khiến   đường cũng  ngoái .
 
Chẳng mấy chốc,  công tác chuẩn    tất.
 
Lúc   mới vịn tay tỳ nữ bước xuống xe ngựa.
 
Mẫu  cùng đại ca quỳ xuống,  vội vàng tiến lên đỡ họ dậy:
 
"Chúng  là  một nhà,  cần  hành đại lễ như ."
 
Mẫu  vẫn kiên quyết quỳ xuống hành đại lễ,  đó mới  dậy cùng  tay trong tay bước  cổng lớn.
 
Phía ,  hầu vội vàng treo hai tràng pháo, châm lửa.
 
Tiếng pháo nổ đì đùng vang dội, cả con phố đều  hôm nay công chúa về phủ Thái uý thăm nhà.
 
Vào đến đại sảnh,  khi cho  hầu lui xuống, mẫu  ôm chặt lấy , nước mắt giàn giụa: "Nguyệt nhi của ."
 
Bà   từ  xuống : "Gầy  , cũng tiều tụy hơn."
 
Đại ca nhíu mày, vội vàng chữa lời giúp bà:
 
"Mẫu   đùa , quả nhiên hoàng cung dưỡng , công chúa sắc mặt còn  hơn  nhiều."
 
Mẫu  lau nước mắt: " thế,  vui quá nên hồ đồ ."
 
"À  ,   cho   mời phụ  con về , Đại Lang, con  phía  canh chừng, phụ  con về thì bảo ông  qua đây."
 
"Vâng, mẫu ."
 
Đại ca    khỏi cửa.
 
Mẫu  kéo tay : "Nguyệt nhi, con trở về rầm rộ như  là  chuyện gì?"
 
Ta mỉm  nhưng  trả lời:
 
"Đa tạ mẫu  hôm nay  phối hợp với con."
 
Bà thở dài  hỏi nữa, chuyển sang  chuyện khác:
 
"Mấy hôm , phụ  con  xin ân điển, để nhị ca và tam ca đều  điều  ngoài  quan."
 
Ta  dậy hành lễ, áy náy : "Là con  liên lụy đến  ."
 
Bà đỡ  dậy, trách yêu: "Người một nhà,  gì mà liên lụy   liên lụy."
 
Sau khi thì thầm trao đổi thông tin với mẫu ,   khỏi cửa.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 
Vừa  đến góc quẹo, một bàn tay nắm chặt cánh tay  kéo   góc tường.
 
Nhận   đó,  thở phào nhẹ nhõm: "Đại ca,   gì thế?"
 
Đại ca nhíu mày, vẻ mặt phức tạp  .
 
"Nguyệt nhi, rốt cuộc  và phụ mẫu  chuyện gì ?"
 
Ta  đổi sắc mặt: "Huynh  hỏi gì?"
 
Hắn hít một  thật sâu: "Nhị  tam    thì thôi, lẽ nào    , lúc  sinh ,  cũng ở đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ho-goi-ta-la-nu-phu-ac-doc-ac-thi-ta-lam-nu-phu-thi-khong/chuong-19.html.]
 
"Muội   Hoàng đế suýt nữa  triệu tất cả chúng   hoàng cung !"
 
Nhận  giọng  quá lớn,   quanh,  nhỏ:
 
"Rốt cuộc hai    đây là tội tru di tam tộc !"
 
Ta   chằm chằm, mỉm : "Đại ca, chúng   thể  đầu   nữa, hoặc là thắng, hoặc là c.h.ế.t."
 
***
 
Đêm về,    mái hiên ngắm trăng.
 
Bỗng nhiên ngói phát  tiếng kẽo kẹt.
 
Ta   đầu : "Nếu ngươi còn  đến nữa,  sẽ về đây."
 
Giọng  trầm thấp, đè nén của Giang Hữu vang lên: "Nàng   sẽ đến?"
 
"Không !"
 
Ta nghiêng đầu  , ánh mắt đong đầy dịu dàng:
 
"  , hôm nay  đợi  ngươi,  sẽ đợi ngày mai, ngày mai  đợi ,  sẽ đợi ngày ."
 
Giang Hữu nuốt khan, đột nhiên  mặt :
 
"Tư Khinh Nguyệt,  còn gì đáng để nàng lợi dụng nữa?"
 
Ta mỉm : " ngươi vẫn đến mà."
 
Vẻ mặt Giang Hữu lạnh băng:
 
"Nàng rầm rộ trở về phủ Thái uý,  cả thành đều , cũng  sợ tông thất  tay với nàng."
 
Ta rạng rỡ , kéo kéo tay áo , cẩn thận ghé sát:
 
"Giang Hữu, lo lắng cho  như , ngươi  cha của con    ?"
 
Giang Hữu sững sờ,  đó lúng túng dời ánh mắt .
 
Đôi mắt  nhuộm màu đỏ: "Tư Khinh Nguyệt, nàng    gì thì  thẳng, đừng dùng chiêu ."
 
Dù  , nhưng  trán  dần lấm tấm mồ hôi, chảy dọc theo gò má góc cạnh, thấm  cổ áo.
 
Cái  hình to lớn , đôi chân dài co   mái hiên, cơ thể cứng đờ,  dám nhúc nhích, trông thật đáng thương, còn  chút..."ngon miệng"!
 
Im lặng vài giây,  khẽ :
 
"Lần  ngươi  ánh trăng sáng  trời chiếu xuống hòn đá ven đường, hòn đá chỉ đổ một bóng đen."
 
" Giang Hữu, nếu ánh trăng chỉ  chiếu sáng hòn đá thì ?"
 
Lông mi Giang Hữu khẽ run,   , trong mắt đầy vẻ khó tin.
 
"Ta   , đừng trêu chọc ,   ăn cái bánh  ."
 
Ta nhếch môi: "Ngươi đưa tay ."
 
Lý trí  gào thét "đừng ", nhưng cơ thể  phản xạ theo điều kiện mà hành động.
 
Ta đưa tay vươn về phía ánh trăng  trời, nắm hờ,  đó, đặt  lòng bàn tay .
 
"Xem ,   hái mặt trăng xuống, tặng cho ngươi ."
 
Hắn ngây    lòng bàn tay, đột nhiên nắm chặt.
 
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sáng như  trời:
 
"Tư Khinh Nguyệt,  sẽ  buông tay , nàng   tay ,  sẽ  buông tay."
 
Tựa như lời hứa, tựa như lời cảnh báo.
 
[Ôi ôi, CP Giang Nguyệt của   viên mãn !]
 
[Nữ phụ giỏi thật, nam phụ chắc  động lòng c.h.ế.t , tiếp theo, xin hãy vì nữ phụ tỷ tỷ của chúng  mà xông pha lửa đạn !]