Cố Văn Thành  Mạnh Niệm Dao, tim  hẫng một nhịp. Anh lắc đầu .
- Không cần.
Mạnh Niệm Dao gật đầu, hít một  thật sâu. Cô    lấy povidone và bông gòn. Bắt đầu sát trùng vết thương, cô cố gắng hết sức cẩn thận và kiềm chế nỗi sợ hãi. Tuy nhiên, khi m.á.u lập tức nhuộm đỏ và chảy xuống bắp chân của Cố Văn Thành, cô  thể kiểm soát  bàn tay run rẩy của .
Cố Văn Thành nghĩ rằng Mạnh Niệm Dao sợ   đau, nên  trấn an cô.
- Không  . Cứ  . Anh  sợ đau.
Tâm trí Mạnh Niệm Dao rối bời khi những ký ức về m.á.u  đè nén  trỗi dậy. Giọng  của Cố Văn Thành  kéo cô trở về hiện tại. Cô nhắm mắt , véo đùi  và kiên quyết tiếp tục sát trùng.
Việc xử lý vết thương và băng bó  mất gần nửa tiếng. Mạnh Niệm Dao trả  chỗ povidone và tăm bông còn   hộp sơ cứu, liếc  miếng gạc dính đầy m.á.u đỏ trong thùng rác.
- Em sợ m.á.u ? - Cố Văn Thành hỏi.
Mạnh Niệm Dao gật đầu. Đột nhiên, Cố Văn Thành nắm lấy cổ tay cô và kéo  gần. Mạnh Niệm Dao bất ngờ ngã lên  Cố Văn Thành. Tuy nhiên, chỉ trong vòng ba giây, cô  đẩy   và vội vã mang theo hộp sơ cứu rời .
Cố Văn Thành  Mạnh Niệm Dao vội vã rời , ánh mắt dần tối sầm .
Mạnh Niệm Dao trở về phòng dánh cho khách, đóng sầm cửa . Cô cố gắng kìm nén sự ghê tởm. Cô   các cặp đôi bình thường sẽ  mật như thế nào, nhưng bất kỳ hình thức tiếp xúc  thể nào cũng khiến cô ghê tởm. Mỗi  chạm  đều gợi cho cô nhớ về quá khứ, như thể cô  chạm  thứ gì đó nhớp nháp và ghê tởm  thể rửa sạch  vứt bỏ.
Mạnh Niệm Dao càng nghĩ ngợi, cô càng cảm thấy choáng ngợp. Cô che miệng và chạy  phòng tắm nôn mửa.
Sau một đêm mất ngủ, Mạnh Niệm Dao  khỏi giường, xoa xoa thái dương. Đầu cô đau như búa bổ. Cô  thấy tiếng cửa đóng sầm bên ngoài phòng. Cô đợi một lát  mới rời khỏi phòng, nghĩ rằng Cố Văn Thành   .
Tuy nhiên, khi bước  phòng khách, cô thấy cả Cố Văn Thành và Bình Dương đều ở đó. Cố Văn Thành đang   ghế sofa, mặc vest đen, ngoại trừ phần chân  băng bó,   dấu hiệu  thương nào.
Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Văn Thành liếc  cô   tập trung  đống tài liệu.
- Chào buổi sáng, bà chủ. Bữa sáng  phục vụ trong phòng ăn. - Bình Dương chào hỏi với một nụ  lịch sự.
Mạnh Niệm Dao mỉm  đáp , gật đầu    phòng ăn.
Một bữa sáng thịnh soạn đang chờ cô  bàn ăn, nhưng Mạnh Niệm Dao chẳng thấy ngon miệng chút nào. Cô cầm ấm nước lên và chuẩn  pha một tách cà phê. Cơ thể cô cảm thấy khó chịu, đầu đau nhức, mắt khô khốc. Những đoạn hội thoại rời rạc giữa Cố Văn Thành và Bình Dương cứ văng vẳng bên tai cô, khiến cơn đau đầu và chóng mặt càng thêm trầm trọng.
- Anh  thu thập  chứng cứ nào ?
- Không.
- Còn Giám đốc Lưu thì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ho-noi-toi-la-moi-tinh-tai-tieng-cua-chu-tich-co/chuong-16-muon-uong-ca-phe-khong.html.]
Vừa nhắc đến Giám đốc Lưu, một tiếng "rầm" vang lên - một chiếc cốc rơi xuống đất.
Mạnh Niệm Dao vội vàng nhặt mảnh thủy tinh vỡ, rối rít xin  Cố Văn Thành và  . Bình Dương liếc  Cố Văn Thành  vội vàng cùng Mạnh Niệm Dao dọn dẹp.
- Không  ,  tự lo . Anh   việc của  . - Mạnh Niệm Dao ,  Bình Dương và lắc đầu.
Cô nhặt mảnh thủy tinh cuối cùng lên vứt  thùng rác
Bình Dương hiểu rằng  còn chỗ cho  giúp nữa. Anh .
- Vậy    việc của  đây.
Mạnh Niệm Dao gật đầu.
Một lúc , cô pha cà phê, pha cho  một tách và hai tách nữa. Cô mang chúng  phòng khách và đặt lên bàn . Khi  dậy chuẩn  rời , cô liếc  đống tài liệu  bàn và .
- Trông    vẻ bận rộn,    phiền nữa. - Cô   định rời .
- Bà Cố. - Cố Văn Thành đột nhiên lên tiếng.
- Trông em   khỏe. Em ngủ  ngon  là...
-    một đêm mất ngủ. - Mạnh Niệm Dao ngắt lời  khi  kịp  hết.
- Anh hiểu . - Cố Văn Thành mỉm  đáp .
Mạnh Niệm Dao trở  phòng khách.
- Ông chủ. - Bình Dương hỏi,  về phía cánh cửa đóng kín.
- Ông    xử lý đống tài liệu  bàn ?
Cố Văn Thành gõ ngón tay lên bàn  và suy nghĩ.
- Anh nghĩ ?
-  hiểu .
Cố Văn Thành   gì thêm. Anh cầm bút ký  một văn bản khác  đột nhiên .
- Đặt thêm một vé máy bay về Nam Thành cho Mạnh Niệm Dao.