Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 626: Bổn vương muốn nàng
Cập nhật lúc: 2025-12-18 12:50:14
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảnh Dung thể dời tầm mắt của nơi khác, nữ nhân , cả đời cũng .
Phảng phất như chỉ cần thấy nàng, trong lòng liền ngọt ngào vô cùng.
Kỷ Vân Thư ánh mắt ôn nhu của đến mức chút ngượng ngùng, đầu cúi càng ngày càng thấp……
“Bổn vương chút mệt mỏi, nghỉ ngơi ở phòng nàng một lát.”
Hả?
Căn bản đợi nàng đồng ý, xuống giường.
Dường như là mệt thật, xuống liền bất động, đại khái là ngủ .
Loại hành vi lưu manh Kỷ Vân Thư cũng thấy nhiều nên trách, cứ để đó. Nàng thắp một ngọn đèn khác, đặt lên bàn sách.
Trên bàn còn đặt bức tranh Cảnh Dung vẽ nàng đó. Nàng vứt , cũng luyến tiếc vứt, liền thu dọn cẩn thận, định cất rương hành lý để giữ .
Nàng trải một tờ giấy mới lên bàn, mở hộp gỗ đàn hương đựng màu và bút, pha vài màu sạch, chọn một cây bút, bắt đầu vẽ lên giấy.
Từng nét bút đều vô cùng cẩn thận.
Dưới ánh nến, nàng mặc một bộ trường bào màu xám nhạt, tóc búi cao, dây buộc quan ngọc chậm rãi rủ xuống, nghịch ngợm vắt vai. Đường nét khuôn mặt nhỏ nhắn ánh nến hiện lên rõ ràng, mi mắt rủ xuống, chuyên chú bức tranh, ngón tay thon dài đưa bút, uyển chuyển như nước chảy mây trôi.
Người như , chỉ cần ở đó thôi cũng là một loại mỹ cảm.
Không qua bao lâu, nam nhân giường tỉnh , liền thấy cảnh tượng . Tim đập mạnh đầy xao xuyến, xoay xuống giường tới.
Vừa vặn, Kỷ Vân Thư cũng thu bút.
Thấy gần, nàng vốn định lật úp bức tranh xuống, nhưng động tác chậm hơn Cảnh Dung một bước.
Hắn phía nàng, đôi tay vòng qua eo nàng từ phía đè lên bức tranh , đồng thời cũng giam cầm nàng giữa hai cánh tay .
Trên tranh vẽ ai khác, mà chính là Cảnh Dung.
Đường nét rõ ràng, mày mắt ôn trầm, toát lên khí chất hoàng thất quý tộc, mang theo khí phách bá đạo của Vương gia, cả sự thâm tình khi chăm chú Kỷ Vân Thư. Nam nhân như , thể nghi ngờ là mỹ.
Đó cũng chính là Cảnh Dung trong lòng nàng!
Nhìn chân dung của Kỷ Vân Thư vẽ sống động như thật giấy, nhếch môi tà mị, từng chút từng chút ghé sát tai nữ nhân trong lòng: “Bức tranh , Bổn vương thích.”
Hơi thở ấm áp quẩn quanh bên tai, nàng rụt cổ , như là phát hiện bí mật nhỏ nào đó.
“Ta chỉ là tùy tiện vẽ thôi.”
Hắn .
Bỗng chốc ——
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tay ôm trọn vòng eo mảnh khảnh của nàng, lòng bàn tay dùng sức một chút, xoay cả nàng , chính diện đ.â.m lòng n.g.ự.c , lưng nàng tựa cạnh bàn.
Hai dán sát !
Đôi tay nàng theo bản năng đặt lên n.g.ự.c khi xoay .
Cảnh Dung nở nụ xa: “Nàng nếu nhớ Bổn vương, Bổn vương cho nàng là , hà tất vẽ lên giấy để tưởng niệm? Sau , Bổn vương sẽ luôn ở bên cạnh nàng, lúc nào nàng cũng thể .”
Đôi mắt ngập nước của nàng , bĩu môi: “Ta…… Ta khi nào nhớ ?”
“Vậy, là Bổn vương nàng.”
Ách!
Nàng kinh ngạc một chút, còn kịp phản ứng, môi Cảnh Dung áp xuống môi nàng.
Môi răng va chạm!
Cũng chỉ mất vài giây.
Kỷ Vân Thư từ lúc bắt đầu giãy giụa chậm rãi chuyển sang đáp .
Không qua bao lâu, Cảnh Dung mới buông tha cho nàng đang sắp hít thở thông.
Đôi môi nàng “gặm cắn” đến đỏ bừng, thở hổn hển. Nàng nam nhân bá đạo mắt, chỉ thấy đột nhiên đưa tay về phía đầu . Nàng cúi thấp đầu.
Tay Cảnh Dung chạm quan ngọc búi tóc cao của nàng, gỡ nó xuống.
Ba ngàn sợi tóc trong khoảnh khắc chậm rãi buông lơi, rũ xuống lưng, vai, và vương cả mặt nàng……
Không còn dáng vẻ nam t.ử thư sinh, mà đó là vẻ kiều mị của nữ tử, thanh đạm nhu nhã.
Cảnh Dung vén lọn tóc ở khóe mắt nàng tai, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên.
Bốn mắt , trong lòng mỗi dường như đều một ngọn lửa, đang từ từ hòa quyện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-626-bon-vuong-muon-nang.html.]
Sau đó ——
Cảnh Dung bế bổng nàng lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Thân cũng đè lên: “Vân Thư, cả đời nàng chỉ thể nữ nhân của Bổn vương.”
Ánh mắt nữ nhân động, hề phản kháng.
Màn lụa cũng từng chút từng chút buông xuống.
Ánh nến trong phòng gió thổi tắt, hai bóng mơ hồ trùng điệp lên .
……
Bên , Mộ Nhược bưng gừng đưa cho nha đầu Đường Tư, ở cửa gõ gõ nhưng thấy động tĩnh.
Thầm nghĩ nha đầu chẳng lẽ ngủ ?
Đang định rời thì phát hiện cửa căn bản khóa, liền đẩy cửa bước .
Nào ngờ ——
Đường Tư mới tắm rửa ở buồng trong, thấy một bóng , lúc liền hoảng sợ.
“A!”
Nàng trong thùng gỗ hét toáng lên.
Đồng thời, chén gừng trong tay Mộ Nhược cũng “choang” một tiếng rơi xuống đất.
Vỡ tan tành.
“Đồ lưu manh, ngủ với , tới xem tắm rửa, g.i.ế.c ngươi……” Nàng trong thùng tắm mắng sa sả.
Mộ Nhược kinh ngạc trừng lớn mắt .
Không chiếm tiện nghi, mà thuần túy là dọa đến trừng mắt.
“Ngươi còn ?”
Phụt ——
Hắn phản ứng , vội vàng xoay . Bên ngoài cửa tiếng hét đang chạy tới, Mộ Nhược nhanh chóng đóng cửa .
Bên ngoài truyền đến tiếng hỏi: “Đường cô nương, cô chứ?”
Nếu để Mộ Nhược thấy hết thể, chắc chắn là mất mạng như chơi. Đường Tư vội vàng bình tĩnh , cao giọng : “Không việc gì, chỉ là…… chỉ là thấy một con chuột thôi, các ngươi .”
“Là chuột , còn tưởng Đường cô nương .”
“Không việc gì, việc gì, các ngươi mau .”
Đám bên ngoài liền giải tán.
Mộ Nhược cũng thở phào nhẹ nhõm, căn bản dám về phía buồng trong, giải thích: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, thật sự ngươi đang tắm.”
“Vậy ngươi gõ cửa ?”
“Gõ cả nửa ngày ngươi trả lời, cửa mở nên mới .”
Đường Tư hung hăng trừng mắt : “Vậy ngươi muộn thế còn chạy tới gì?”
“Đưa gừng cho ngươi, ngươi dính mưa ?” Ý mà.
Nhìn xuống đất, quả thật là một chén gừng, cơn giận của nàng cũng tiêu tan ít nhiều.
Mộ Nhược thấy bên ngoài đều , lo lắng Đường Tư sẽ lấy roi quất , liền vội vàng : “Cái , đây, chuyện là ngoài ý , ngoài ý ……”
“Này, ngươi……”
Còn đợi Đường Tư gọi , chuồn mất dạng.
Cửa đóng .
Đường Tư ngâm trong thùng tắm, bóng dáng chuồn mất , chén gừng vỡ đất, trong lòng thế nhưng vui như nở hoa.
Từ lúc bắt đầu vô tình chạm ngực, đến cùng ngủ một đêm, hiện tại ……
Vừa nhớ tới, Đường Tư c.ắ.n môi.
“Tiểu t.ử thối, tiện nghi cho ngươi .”
Hì hì.
Mộ Nhược chạy ngoài xong, quả thực như thoát khỏi nơi nước sôi lửa bỏng, thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu.
Trúng tà, nhất định là trúng tà !