Hai  đều thoáng sững   lời xin  của đối phương, nhưng   thêm gì nữa.
“Cảm ơn.” Tô Vãn Vãn bình thản lùi ,  đầu  Phó Thần Yến   dậy khỏi mặt đất, giọng lạnh băng:
“Anh đến  gì?”
Phó Thần Yến  trả lời, chỉ hung hăng trừng mắt về phía Lục Trạch Minh:
“Vãn Vãn,  em  ở cùng  ?”
Trong giọng  chút trách móc, nhiều hơn cả là ấm ức, như thể cô là kẻ  lòng đổi .
Tô Vãn Vãn bật ,  chút lưu tình phản bác:
“Phó Thần Yến,  ở cùng ai thì liên quan gì đến ?”
“Anh còn dám tới  phiền ,  sợ   bắt cóc cô tình nhân bé nhỏ của  ?”
Câu  khiến Phó Thần Yến nghẹn lời, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Anh   dám đối diện ánh mắt lạnh lùng, chẳng còn chút dịu dàng nào của cô nữa, chỉ tiếp tục lườm Lục Trạch Minh, hận  thể đục mấy lỗ   Lục Trạch Minh.
Lục Trạch Minh chẳng  hứng  khán giả cho đôi tình nhân oán hận , hơn nữa  cảm thấy trong phòng nóng quá, nhịp tim cũng vô cớ dồn dập.
Lục Trạch Minh ngoan ngoãn rút lui  ngoài,  khi khép cửa còn dặn một câu:
“ ở ngoài ,  chuyện gì thì gọi.”
Căn phòng rộng lớn, chợt tĩnh lặng hẳn.
Phó Thần Yến  dậy, định nắm tay Tô Vãn Vãn, nhưng cô dễ dàng tránh khỏi.
Anh  đành giấu tay   lưng, im lặng.
Tô Vãn Vãn   phí thêm thời gian, sải bước định   ngoài.
Phó Thần Yến chặn đường, hạ giọng:
“Vãn Vãn,  sai . Chuyện Như Phong, là  hiểu lầm. Hôm đó, những lời   chỉ là trong cơn tức giận.”
Cô lặng lẽ lắng , vẻ mặt băng lạnh.
Những ngày qua ở Cảng Thành, cô  còn ngập chìm trong quá khứ. Mọi ấm ức, đau đớn, bất cam… đều  khô cạn cùng những giọt nước mắt trong căn phòng bệnh trắng xóa .
Lần nữa đối diện Phó Thần Yến, lòng cô chẳng còn gợn sóng.
Chỉ là, cô thấy tò mò, kẻ từng dằn vặt  đến , nay  vượt ngàn dặm đến đây, là vì điều gì?
Thì , vẫn là cái bài cũ: xin .
Ngày , mỗi    chọc cô tức giận, cũng đều dùng cách .
Lúc , cô nghĩ tình cảm  trải qua bao gian khó, chẳng nên vì tranh cãi mà hao mòn. Anh  cho bậc thang, cô liền bước xuống.
 bây giờ, với  , cô   còn tình cảm.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Tô Vãn Vãn bật , giọng mỉa mai:
“Phó tổng, chẳng lẽ  tưởng, cái bình hoa  đập nát, chỉ cần  một câu ‘ sai ’, thì nó sẽ tự liền  ?”
“Hay  cho rằng, g.i.ế.c c.h.ế.t một mạng , chỉ cần xin ,   cố ý, thì sẽ thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật ?”
Chương 15.
“Vãn Vãn,   em đang giận, nhưng chúng   thể chỉ nhớ những  cãi vã. Hãy nghĩ đến  đầu tiên cùng  ký hợp đồng lớn…   đầu tiên tâm ý tương thông…”
Phó Thần Yến mải mê gợi  những ký ức   tự cho là  đẽ, khóe môi còn thoáng ý .
 từng chữ    , với Tô Vãn Vãn mà , chỉ khiến  dày cô cuộn lên ghê tởm.
Lần đầu tiên của họ,  diễn  ngay  tang lễ của Phó Thịnh và   . Giờ nghĩ , sự giày vò hôm đó, ít nhiều mang theo oán hận.
Anh  vẫn năn nỉ:
“Vãn Vãn, tất cả chỉ là hiểu lầm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-det-nen-nhung-giac-mo-mot-chuong-tinh-yeu-dep/10.html.]
“Được,   là hiểu lầm, thì là hiểu lầm. Vậy còn Hứa tiểu thư thì ?”
Phó Thần Yến  nhận  sự mỉa mai trong giọng cô, còn tưởng cô  nhún nhường. Đôi mắt   sáng lên:
“Vãn Vãn,  và Như Phong  quan hệ đặc biệt. Cô  từng cứu mạng ,   thể vong ân phụ nghĩa.”
“ em yên tâm,  tuyệt đối  để cô  quấy rầy cuộc sống của em.”
Tô Vãn Vãn khẽ thở dài.
Thì ,  trai tuổi trẻ từng nâng niu cô, chỉ vì một trận cảm mạo nhẹ mà hốt hoảng cõng cô  viện, tất cả đều là ảo ảnh.
Thì , vị tổng tài si tình, hứa hẹn cho cô cả một tương lai, để   ngưỡng mộ, cũng chỉ là ảo ảnh.
Chỉ  gã đàn ông tham lam,    đòi , mới là Phó Thần Yến thật sự.
Cô  từng yêu một kẻ đáng ghê tởm đến thế.
“Phó Thần Yến,   tất cả là hiểu lầm?”
Anh  gật đầu mạnh mẽ.
“Thế nhưng vì cái ‘hiểu lầm’ đó,   chịu tổn thương nặng nề. Anh  nghĩ  nên bù đắp ?”
Phó Thần Yến lập tức trấn tĩnh :
“Vãn Vãn, em  gì  cũng cho, kể cả   trời.”
Tô Vãn Vãn vén váy dài, tháo găng tay lụa. Những vết sẹo nhằng nhịt vì  cào rách da tay hiện  rõ rệt.
“Những vết thương , đều do Hứa tiểu thư mà . Anh tông gãy chân cô , bẻ gãy cổ tay cô ,  sẽ bỏ qua hết.”
“Em—” Ánh mắt chan chứa yêu thương của   lập tức hóa thành thất vọng:
“Sao em  độc ác đến ?”
Cô  lạnh:
“Anh chẳng  luôn   là kẻ độc ác ? Chỉ là bẻ chân bẻ tay, thời nay y học phát triển, dưỡng vài tháng là .”
“Hứa tiểu thư ham hố hưởng sự xa hoa bên cạnh Phó tổng, lẽ nào   trả giá chút ít ?”
“Bốp!”
Phó Thần Yến đ.ấ.m mạnh xuống bàn:
“Như Phong   loại phụ nữ đó. Vì , cô  sẵn sàng bất chấp tính mạng!”
“Xe nổ đáng sợ thế nào, chỉ chậm một giây là tan xác.”
“Trên lưng cô , đến giờ vẫn còn một vết sẹo lớn.”
Anh  gằn giọng:
“Vãn Vãn, còn em thì ? Em  dám vì  mà liều mạng ?”
Tô Vãn Vãn lạnh lùng:
“Không.  sợ chết.”
Giữa họ, nay  xa lạ. Sao cô  thể vì   mà hi sinh tính mạng?
Nhìn  đôi mắt đỏ ngầu của  , cô mỉm  chua chát:
“Phó tổng,  về tìm Hứa Như Phong của  . Cô  hợp với  hơn  nhiều.”
“Vãn Vãn, chúng   thêm,  thêm  …”
 cuối cùng, Phó Thần Yến vẫn rời , bởi “ nơi đầu tim” của    nhập ICU.
Đợi    , Lục Trạch Minh mới bước , tò mò hỏi:
“Tô tiểu thư bằng lòng kết hôn với , chịu để  ôm mỹ nhân trong lòng,  tại    thể dung tha tình nhân của Phó Thần Yến?”
Giọng cô bình thản:
“Câu hỏi ,  lẽ  trong lòng Lục tổng  thể cho  đáp án.”
Bởi  từng thật sự yêu một ,   thể chịu  việc  chia sẻ tình yêu  cùng kẻ khác?