Thường thì   thẳng thắn kể với cô   với ai, còn dỗ dành:
“Vãn Vãn, vị tổng giám đốc ,   sánh  với một sợi tóc của em.”
 mỗi    mở miệng, cô đều ngửi thấy     mùi rượu lẫn nước hoa nồng nặc.
Anh   coi trọng  phụ nữ  đến nhường nào, mới cẩn thận đến mức   để cô  ngửi thấy mùi hương lạ từ  .
 
Trái tim Tô Vãn Vãn đau nhói, như  một chiếc kim vô hình cứa liên hồi.
Phó Thần Yến  chỉnh  tóc tai,  mới ấn chuông cửa.
Tô Vãn Vãn dồn hết sự chú ý,  xem rốt cuộc  phụ nữ  thể khiến   quan tâm đến  là thần tiên  .
“Cạch—”
Cánh cửa bật mở.
Một cô gái ăn mặc như thỏ ngọc, vòng tay ôm lấy cánh tay Phó Thần Yến, dâng lên một nụ hôn nồng nhiệt,   cũng hăng say đáp .
Đôi mắt của Tô Vãn Vãn trừng lớn, kinh hãi bước xuống xe.
Nhìn càng rõ hơn cảnh    hôn cô thỏ nhỏ đến mức sắp ngạt thở,  thở dốc  khép cửa .
Ngoài cửa, còn sót  một đôi tai thỏ.
Tô Vãn Vãn loạng choạng bước lên xe. Người nữ tài xế hỏi:
“Cô  định  ?”
“Đi thôi.”
Tài xế bực bội :
“  thật, chính vì cô cứ dung túng hết   đến  khác, đàn ông mới dám cả gan lén lút như thế.”
Điều , Tô Vãn Vãn  đồng tình.
Giống như việc đàn ông ngoại tình,  thành  của phụ nữ .
Cô phản bác:
“Đàn ông phản bội là vấn đề của đàn ông,  liên quan gì đến việc phụ nữ   , càng   cái cớ để   ngoại tình.”
Xe  nổ máy.
Cố vấn đầu tư gọi tới:
“Tô tổng,   mua .”
Ngay khi quyết định rời , Tô Vãn Vãn  tính toán rõ ràng,  cắt đứt  ràng buộc với Phó Thần Yến.
Cổ phần công ty, quỹ đầu tư mà hai  cùng sáng lập, tất cả đều  giải quyết.
Để tránh phiền toái  đáng , cô liên hệ cố vấn đầu tư, dặn  xử lý trong bí mật.
Tất cả  cổ phần  cộng   hề nhỏ. Cô vốn nghĩ ít nhất  mất năm ngày mới xong, nào ngờ  đầy hai tiếng,    mua tìm đến.
Hơn nữa còn  ký trực tiếp.
Nửa tiếng , Tô Vãn Vãn  mặt tại điểm hẹn – một căn nhà kính tinh xảo, bên trong phủ đầy hoa bỉ ngạn đỏ rực, khiến cô sững sờ.
Tô Vãn Vãn vốn  thích hoa bỉ ngạn, nhưng loài  còn gọi là “hoa vong linh”, mang điềm ,  khó nuôi trồng, nên hiếm khi cô thấy.
Nay  mắt  cả một biển hoa, cô bất giác bước .
Bị sắc đỏ cháy bỏng   hoa mắt, cô quên mất bậc thang  mặt, lỡ chân hụt xuống, nhắm chặt mắt ngã về phía .
Cả  rơi thẳng  một vòng tay ấm áp.
Mở mắt , đập  tầm  là đôi mắt ánh lên nét trêu chọc,  đàn ông trẻ tuổi khôi ngô khóe môi  nhếch:
“Tô tổng,   định bỏ   tiền lớn mua cổ phần của cô, nhưng cũng  cần nhiệt tình đến thế chứ.”
Chương 3.
“Xin .”
Tô Vãn Vãn gắng gượng  dậy, mới phát hiện cổ chân đau nhói, chắc là lúc ngã   trật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-det-nen-nhung-giac-mo-mot-chuong-tinh-yeu-dep/2.html.]
Lục Trạch Minh nhận  thoáng biến đổi  gương mặt cô, liền đỡ cô  xuống,  lâu  mang một lọ thuốc  tới.
“Bị trật chân thì  thể xem nhẹ.”
Anh cúi  xuống, Tô Vãn Vãn tưởng  định bóp chân cho ,  định từ chối, thì   đưa lọ thuốc tới  mặt cô.
Anh còn dặn dò:
“Trước tiên bôi thuốc xoa bóp, ngày mai chườm nóng, như  sẽ nhanh khỏi hơn.”
Trên đường đến đây, Tô Vãn Vãn   qua tư liệu về Lục Trạch Minh.
Thông tin chẳng  bao nhiêu, chỉ vỏn vẹn một tờ giấy.
Con trai độc nhất nhà họ Lục ở Cảng Thành, từ nhỏ  ngậm thìa vàng, sinh   là thiếu gia quý tộc.
Khác hẳn Phó Thần Yến –  tự  lăn lộn bò lên từ đáy, Lục Trạch Minh  chào đời  ở ngay vạch đích.
Một công tử thế gia như , nhỏ hơn cô ba tuổi,  am hiểu chuyện thương tích té ngã, khiến Tô Vãn Vãn  kinh ngạc, sững sờ khá lâu.
“Sao ?”
Đến khi Lục Trạch Minh cất tiếng, Tô Vãn Vãn mới :
“Lục tổng cũng rành mấy việc  ?”
“Đã từng trải qua.” Lục Trạch Minh  lấy ít đá bỏ  túi nhựa đặt cạnh cô, giọng mang theo chút cưng chiều như nhớ về một kỷ niệm ngọt ngào:
“Biết  , khi   thích   đầy thương tích.”
Tô Vãn Vãn chợt nhớ  những ngày cùng Phó Thần Yến khởi nghiệp, vì bàn dự án, một ngày cô mang giày cao gót  cả chục dặm, gót chân rớm máu.
Khi , trong túi Phó Thần Yến lúc nào cũng đầy băng cá nhân.
Cô còn trêu:
“Một  đàn ông mà, mang theo băng cá nhân  gì.”
Anh  dịu dàng xoa chỗ gót chân sưng đỏ của cô:
“Vì   thích luôn  thương.”
Đầu mũi cô  thấy cay xè.
Tô Vãn Vãn vội vàng kéo sang chuyện chính:
“Lục tổng,  thành ý như ,  giảm cho  mười phần trăm nhé.”
Lục Trạch Minh đồng ý ký hợp đồng, tức là bằng lòng giúp cô tạm thời giữ kín chuyện cổ phần.
Cô  ơn nên  hạ giá.
Lục Trạch Minh  cau mày:
“Cô đang nghi ngờ khả năng tài chính của  ?”
Tô Vãn Vãn   thêm gì nữa. Hai  dứt khoát ký xong hợp đồng. Vì chân bất tiện, điện thoại  hết pin, mà nhà kính ở nơi hẻo lánh.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Cuối cùng, Lục Trạch Minh đích  đưa Tô Vãn Vãn về nhà.
Cô tập tễnh bước ,  mở cửa  thấy Phó Thần Yến mặt mày đen sầm   sofa phòng khách.
“Em   ?”
“Anh gọi nhiều cuộc   bắt máy?”
Từ ngày quen , Tô Vãn Vãn luôn xoay quanh  , hễ điện thoại reo, chỉ cần một giây là cô  ngay.
Lần , vì lo lắng bệnh tình của cô, Phó Thần Yến chẳng ở  lâu, còn mua  sữa gừng đường đỏ ấm bụng cho cô.
Anh  vội vã lao về.
Thế mà trong nhà  thấy bóng dáng cô, gọi hàng chục cuộc điện thoại đều   hồi đáp.
Anh  lo sốt ruột,  ngoài gió lạnh chờ, ai ngờ từ xa  thấy cô bước xuống một chiếc xe sang xa lạ.
Còn vẫy tay chào  đàn ông  ghế lái.
Nụ   mặt cô lúc , đ.â.m thẳng  mắt Phó Thần Yến.
Mang theo lửa giận,   trở về biệt thự, chờ năm phút  cô mới mở cửa bước , cơn ghen càng bốc cao.
Ngọn lửa  như  thiêu rụi Tô Vãn Vãn, cô   thể  cảm nhận .