Lúc   mới dám chắc nàng    , ngay cả lúc nguyền rủa cũng lựa lời   mà ,  thể  xa đến mức nào chứ?
Ta bẻ ngón tay tính từng thứ một: "Chuyện khác tạm   đến,  khế, lộ dẫn, hộ tịch, thứ gì cũng  , chỉ  tiền. Cô nương nghĩ một nữ tử  dung mạo diễm lệ, mang theo của cải kếch xù,  chẳng  võ công cũng  quá thông minh, sẽ c.h.ế.t như thế nào?"
Trương đại cô nương nhất thời cứng họng, dường như    nghĩ tới điều : "Ơ... Có lẽ   suy xét  chu , nhưng xuất phát điểm tuyệt đối là . Mẹ ruột  mất sớm,  kế quản lý gia đình,  ai dạy  những điều ..."
Ta vỗ vỗ vai nàng: "Ta  cô nương  ý , nhưng cô nương  thử nghĩ xem, nếu chúng  còn nơi nào khác để nương , ai  cam tâm lưu lạc đến chốn ?"
Chúng     ,   dòng tộc,   chỗ dựa, chỉ bởi  phận   mà chuốc lấy vô  ánh mắt lạnh lùng, sự kỳ thị, ghẻ lạnh.
Ở  Vọng Tiên Lâu, thứ g.i.ế.c c.h.ế.t chúng  là thời gian.
Rời khỏi nơi , thứ g.i.ế.c c.h.ế.t chúng  là thế tục.
Thời gian g.i.ế.c  sẽ từng chút từng chút chậm rãi dày vò, còn thế tục g.i.ế.c  thường chỉ trong chớp mắt.
"Cho dù   thể trốn thoát, Diệp phủ  bắt  về cũng là chuyện dễ dàng, chỉ là xem     . Thân phận của bọn họ   gì cũng dễ dàng, nhưng  phận của cô nương  cứu    khó. Nếu  cô nương cũng sẽ  cải trang nam tử mà đến đây."
Nếu Trương đại cô nương dùng  phận của  chuộc   ngoài,  thì nàng, một cô nương trong sạch, cả đời  đều sẽ  gắn liền với hai chữ "kỹ nữ".
Còn về phía Diệp Thành Hiên, ngoại trừ khuôn mặt ,  nghĩ    còn thích  điều gì. 
Cho dù   thể giữ    , đợi đến khi nhan sắc  tàn phai, đợi đến khi tình yêu của  phai nhạt, một kỹ nữ  thể lộ  ánh sáng sẽ  xử lý như thế nào?
Ta suy nghĩ  lâu,  mà nghĩ   đường sống...
Thế nhưng câu   của   nhắc nhở Trương đại cô nương, nàng đột nhiên vỗ trán: " ,  phận! Ta tìm một    phận cao hơn  chẳng  là   ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-khoi/chuong-10.html.]
Nàng  thu dọn đồ đạc mang theo,   chuyện với , hớn hở: "Ta  cách cứu ngươi ,  và ngươi,  đừng hòng   ai! Đợi   khỏi đây, sẽ từ hôn với ."
Chuyện hôn sự của hai   định, lúc  từ hôn, nam nhân chẳng qua     vài câu, nữ nhân   dễ chịu chút nào.
 Trương đại cô nương chẳng hề bận tâm: "Từ hôn ,  sẽ  cung hầu hạ Hoàng hậu nương nương. Bọn họ  bản lĩnh thì cứ chê   tận trong hoàng cung,   thể  thấy mới là lạ."
Nghe thấy bốn chữ "Hoàng hậu nương nương",  chẳng còn để ý gì khác, vội vàng hỏi thêm vài câu.
Trương đại cô nương vui mừng đến mức mặt đỏ bừng, giải thích với : "Một trong  nữ quan bên cạnh Hoàng hậu nương nương sắp sửa đến biên ải theo nữ tướng quân chinh chiến, vất vả lắm mới  một vị trí trống, lúc  mới tiện nghi cho ."
Câu   khiến  giật   nhẹ, Trương đại cô nương là đích nữ của phủ Quốc Công, nếu  cung  nữ quan bên cạnh Hoàng hậu nương nương, cho dù   sủng ái cũng chỉ là nô tỳ, về  phận mà  thực  là  giáng cấp.
Ta thăm dò hỏi: "Trương cô nương..."
Trương đại cô nương xua tay: "Đừng gọi Trương cô nương nữa,  tên là Trương Cẩm Thư,     chúng  còn..."
Đây quả thực là một thói quen  , nàng   một nửa  dừng , tự nhắc nhở bản : "Suýt nữa  quên mất, việc kín đáo mới thành công, lời   sẽ thất bại. Chuyện  mà cũng  nhớ ,   ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương đây."
Tự   xong, nàng  ngượng ngùng  : "Cái , ngươi    gì nhỉ?"
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ta  gượng hai tiếng: "Cẩm Thư cô nương, ngươi  cung  nữ quan, phủ Quốc Công  đồng ý ?"
Trương Cẩm Thư bĩu môi: "Bọn họ đồng ý   mặc kệ, chỉ cần Hoàng hậu nương nương đồng ý,  bằng lòng!"
Trong nháy mắt hảo cảm của  dành cho nàng  tăng thêm vài phần, nàng cũng thích Hoàng hậu nương nương giống !
Nhắc đến Hoàng hậu nương nương, Trương Cẩm Thư liền thao thao bất tuyệt,   quên mất  mới nhắc nhở bản  điều gì: "Ta  cung  chỉ là  nữ quan, nương nương , đợi đến thời cơ thích hợp sẽ mở đường cho , để    triều. Ta là  đầu tiên,   còn  ngàn vạn  khác. Nương nương còn , nếu trong những  nắm quyền   nữ nhân,  thì thiên hạ vẫn sẽ là thiên hạ của nam nhân. Ta và nương nương mưu cầu, chính là vị trí  triều đường."