Ký ức cố tình lãng quên bỗng dưng  nhắc đến, cả   như  đóng băng,  thể nhúc nhích.
Nhiễm Tuyết Linh đang chờ câu trả lời của . Ta  hít thở sâu mấy , mới nặn   một nụ  bình thường: “Chàng    là để  thành di nguyện cuối cùng của bằng hữu sinh tử thôi. Thế nên  vẫn luôn mắc nợ  .”
“Chỉ là mắc nợ thôi ?” Nhiễm Tuyết Linh chăm chú   thật kỹ.
“...  .”
Nhiễm Tuyết Linh  buông tha: “Vậy còn mười năm  đó thì , tỷ thật sự  hề động lòng với tướng quân ?”
Có một luồng gió lạnh thổi qua, khiến tứ chi của  càng thêm cứng đờ.
Những lời  chắc hẳn là điều nàng  vô cùng bận tâm trong lòng. Ta cũng  thể hiểu , bất kỳ nữ tử nào  trót yêu đều  mong   khác nhòm ngó lang quân của .
Suy nghĩ một lúc,   hề né tránh mà  thẳng  Nhiễm Tuyết Linh đáp: “Ta với  ,  từng  tình cảm nam nữ.”
Nhiễm Tuyết Linh   vài  thật sâu,    đầu   cửa: “Tướng quân đợi lâu , chúng  về ăn cơm .”
Ta  im  nhúc nhích. Không cần  đầu,  cũng  Tang Viễn đang ở ngoài cửa. Ngay lúc nãy Nhiễm Tuyết Linh   cửa,   nhận  .
Nhiễm Tuyết Linh   vài bước   , ném chiếc khăn quàng cổ lông thỏ cho : “Tỷ giữ lấy ,    cũng sẽ  đến đây nữa.”
Tiếng bước chân dần  xa, lúc   mới ngẩng đầu  lên.
Một bóng  cao, một bóng  thấp, hai bóng lưng  vô cùng xứng đôi.
Trước khi chết,  thể thấy Tang Viễn tìm    yêu, cũng coi như    thành một tâm nguyện. Dù  xuống  suối vàng gặp Gia Thụ,  cũng  thể ngẩng cao đầu.
Ta    lỡ dở  bằng hữu sinh tử của .
Thời tiết tuy càng ngày càng lạnh, nhưng ban đêm    từng  lạnh mà tỉnh giấc, luôn  thể ngủ một mạch đến sáng. Có lẽ tấm da hổ Nhiễm Tuyết Linh tặng thật sự hữu dụng.
Trong phòng   từ lúc nào   đổi loại hương liệu. Mùi hương khiến lòng  trở nên tĩnh lặng.
Có lẽ vì  quá rảnh rỗi, nên luôn  thể chú ý đến những chuyện vặt vãnh .
Chỉ là  cảm thấy cơ thể  ngày càng nặng nề. Vừa  một lát  thấy kiệt sức, thở dốc   .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-mat-troi-cua-tuong-quan/chuong-13.html.]
Lã thái y  đến bắt mạch cho  một  nữa, vẻ mặt vẫn nặng trĩu.
Thuốc  uống  bao giờ ngừng, nhưng bệnh của    bao giờ thuyên giảm.
Đợi mấy ngày, Tang Viễn  xuất hiện  mặt  nữa. Dù  thì  khi  cố tình   những lời đó cho  ,  chắc chắn sẽ vô cùng chán ghét cái sự “đa tình” của .
Chàng  xuất hiện, còn  thì    tìm . Trong lòng  vẫn canh cánh chuyện hòa ly, luôn  tìm  một cách vẹn  cả đôi bên. Dù  thì    nào  cũng  thể kiềm chế  bản    tay với Vạn Sĩ Gia Chính. Tuy   trông mong cái  thể   thể g.i.ế.c  Vạn Sĩ Gia Chính, nhưng chỉ sợ   nhịn  mà đánh  , đến lúc đó cũng chỉ liên lụy đến Tang Viễn.
Đi đến nửa đường,   lúc thấy phó tướng của Tang Viễn là Lưu Vinh Hợp đang   ngoài. Nói thật, dạo   thường xuyên thấy  .
Lưu Vinh Hợp cũng thấy , vẫn như  khi, cung kính hành lễ.
“Biên ải  chuyện gì ?” Ta  nhịn  hỏi thêm một câu.
Sắc mặt Lưu Vinh Hợp  khó xử, cuối cùng chỉ ấp úng  một câu: “Mỗi năm  mùa đông đều  yên , nên mới cần thường xuyên đến xin ý kiến tướng quân.”
Ta gật đầu,  hỏi thêm nữa. Ta cũng  đây là chuyện quân cơ,  thể tiết lộ quá nhiều. Thế nên    về phía thư phòng.
Vừa đến ngoài thư phòng, bỗng  một tràng tiếng chó sủa vang lên,  lập tức  sững tại chỗ.
Sơn Nại nhận  sự khác lạ của , nghi hoặc hỏi: “Phu nhân  ?”
Ta   nhưng  phát  tiếng. Chân  tự chủ  mà bước  trong, đối diện với Nhiễm Tuyết Linh đang ôm một con ch.ó   ngoài.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Con chó đó  bộ lông nhiều màu, chỗ thì đen, chỗ thì vàng, giống hệt như vô tình  đổ một  đầy màu vẽ. Giống hệt như con “Phú Quý” của  ngày xưa.
Nhiễm Tuyết Linh  lẽ  ngờ  đến,  dọa giật  lùi  một bước,  vặn va  lòng Tang Viễn đang  theo .
Tang Viễn nhanh chóng kéo Nhiễm Tuyết Linh   lưng , tự   chắn phía ,  vẻ sợ   tổn thương nàng .
  còn sức  mà  việc khác. Toàn bộ sức lực của    rút cạn ngay khoảnh khắc  thấy con chó. Giây phút đó, dường như  một bàn tay vô hình bóp lấy cổ họng ,  càng lúc càng khó thở, mắt mờ   chìm  bóng tối.
Trước khi bất tỉnh,   thấy tiếng thét chói tai của Sơn Nại, cùng với tiếng chó sủa ồn ào.   chẳng còn bận tâm đến gì nữa.
Ta  nhớ  con Phú Quý của .
Con Phú Quý do chính tay  chôn cất.