Vừa về đến nhà,   thấy Tang Viễn đợi sẵn ở trong viện.
“Sao tướng quân...”
Không đợi   hết, Tang Viễn  ngắt lời: “Nàng  cung  ?”
“Vâng, Thái hoàng thái hậu  gặp .” Ta  dối mà mặt  đổi sắc,  cần thiết để  lo lắng về chuyện .
“Gặp  gì?”
“Cũng   gì, chỉ là trò chuyện vặt thôi. Dù   cũng  nhớ .” Ta cố   vẻ buồn bã.
Tang Viễn im lặng một lát,  vẫn lên tiếng: “Lần  nếu   , cứ đến tìm .”
“Được.” Ta  tươi đáp.
Tang Viễn rõ ràng  ngây ,  lẽ vì  quá khách sáo, cũng  thể vì thái độ bỗng nhiên dịu dàng của .
Ta vẫn giữ nụ   môi: “Tướng quân   ở  đây dùng cơm ?”
Vẻ mặt Tang Viễn càng thêm kinh ngạc, chậm rãi   lời nào, vì  hiếm khi chủ động giữ   ăn cơm.
Ta ân cần : “Nếu cần  cùng Nhiễm cô nương cũng ...”
“Không cần, ăn ở đây .” Tang Viễn ngắt lời .
Có lẽ  vẫn còn chút áy náy với  vì chuyện con ch.ó của Nhiễm Tuyết Linh  đó.
Sơn Nại thì  bận tâm nhiều đến thế. Thấy  “tranh giành”  như , nàng vui vẻ đến mức suýt nhảy cẫng lên mà chạy  bếp.
Bữa tối,  chủ động rót rượu cho Tang Viễn một cách bất thường. Chắc là tâm trạng   tệ,  lén uống hai ngụm,  cũng  chấp nhặt.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Thấy ăn gần xong,  đoán  khí cũng   , bèn  nhắc đến chuyện cũ.
“Tướng quân, chúng  hòa ly .”
Bàn tay Tang Viễn đang nắm chặt chén rượu khẽ run lên,  đáp lời.
Ta giải thích một cách chân thành: “Nếu tướng quân lo lắng về danh tiếng của ,     thể đích   khắp hang cùng ngõ hẻm giải thích. Chuyện   liên quan đến tướng quân, đều là ý của một  . Xin tướng quân cứ yên tâm,   thể lấy tính mạng  đảm bảo, sẽ  để tướng quân  chịu bất kỳ tiếng  nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-mat-troi-cua-tuong-quan/chuong-17.html.]
Tang Viễn   gì, cũng  buông chén rượu.
Để    liên lụy đến ,  đành đổi sang một lý do khác để thuyết phục: “Dạo   thể  ngày càng yếu , cũng   ngày nào sẽ  . Xin tướng quân hãy cho  một phong thư hòa ly, để     thể trong sạch xuống  suối vàng gặp Gia Thụ.”
Ta  lôi Gia Thụ ,  chắc chắn sẽ  còn dị nghị gì nữa.
Quả nhiên,    xong, Tang Viễn  đột ngột  dậy, chậm rãi đặt chén rượu xuống.
 lúc  nghĩ  sẽ đồng ý,   : “Không .”
Ta sững sờ,  kịp phản ứng thì Tang Viễn    khỏi sân,  đuổi theo cũng  kịp.
Không  vì    đồng ý,   ,  cũng  đoán .
Ta buồn bã  về phòng, vô tình thấy chiếc chén rượu Tang Viễn  dùng  một vết nứt. Không  vì    bất cẩn đến , uống nửa buổi mà  phát hiện .
Mấy ngày  đó,  tìm  vài  nhưng  thấy bóng dáng, chắc là đang tránh mặt .
Hòa ly  thành,   chỉ  thể  con đường khác. Dù  thời gian của   còn nhiều.
Tuy  di thư để bày tỏ lòng  sẽ giảm hiệu quả   nhiều, nhưng dù  cũng  hơn   gì. Có lẽ   thật cảm động, thì  thể  cho Tang Viễn  trong sạch.
Quyết định xong,  bắt tay  chuẩn .
Ta đến vài tiệm thuốc trong thành, bề ngoài là mua hương liệu xua lạnh, thực chất là mua một vài loại độc dược hiếm thấy  thị trường.
Ban đầu  còn cẩn thận ngụy trang, sợ  nhận . Sau   mới phát hiện,  ở tiệm thuốc chỉ  tiền chứ   . Chỉ cần  tiền,  gì cũng  thể mua , họ căn bản  bận tâm đến mục đích sử dụng của .
Chẳng qua loại thuốc độc   quá nhiều, mà  một vài loại cũng  khó mua, nên nhiều tiệm thuốc đều   bảy ngày  mới  thể đến lấy.
Trong thời gian chờ đợi,  bắt đầu sắp xếp những chuyện khác. Ta lấy khế ước bán  của Sơn Nại từ chỗ quản gia,  trực tiếp trả  cho nàng.
Sơn Nại bối rối cầm khế ước bán .
“Mấy ngày nay  bỗng nhớ  tuổi của ngươi cũng gần bằng Nhiễm cô nương, đều  đến hai mươi. Nàng   mang thai , mà ngươi còn    cầu hôn. Thế nên  trả  khế ước bán  cho ngươi. Sau  nếu ngươi gặp  ý trung nhân,  thể  bất cứ lúc nào.” Ta kiên nhẫn giải thích.
Lúc  Sơn Nại mới hết nghi ngờ, vui vẻ cất khế ước bán  của  : “Như   . Dù     tìm  ý trung nhân, cũng nhất định  ở  bên phu nhân. Dù  phu nhân hào phóng như , đến lúc đó chắc chắn sẽ  thiếu đồ cưới cho . Đợi   con, chắc chắn cũng  thiếu quà mừng đầy tháng.”
Ta  nhịn  mắng nàng một tiếng: “Ngươi thật  tính toán.”
Sơn Nại  hề bận tâm, nhảy chân sáo   than sưởi.