Khi bắt đầu lo chuyện hậu sự của ,  mới phát hiện những ràng buộc của   đời   ít đến . Dường như dù   c.h.ế.t ngay lập tức, cũng sẽ  ảnh hưởng đến mấy .
Suy  tính ,  vẫn gửi  mời đến cung của Thái hoàng thái hậu.
Hạ công công chắc  dám tin   chủ động đến thăm Thái hoàng thái hậu, nên  đích  đến cổng cung đón .
Trong điện, Thái hoàng thái hậu đang ôm một đĩa hạt dưa, lắc đầu như một đứa trẻ.
Ta bước lên định lấy đĩa hạt dưa trong tay , nhưng  ôm chặt lấy đĩa, ánh mắt cảnh giác  . Ta mặc kệ, cứ thế giật lấy hạt dưa từ tay .
Hạ công công thấy hành động đại nghịch bất đạo  của , mấy  run rẩy tay định ngăn , nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Thái hoàng thái hậu  kinh ngạc  tức giận trừng mắt  , còn  thì tự  bóc hạt dưa.
Ta  bóc  : “Thật  bấy nhiêu năm nay,  vẫn luôn oán hận .”
Hạ công công  giật  một  nữa. Hắn vội vàng  xung quanh, xác nhận chỉ  ba chúng  mới  yên tâm một chút.
Thái hoàng thái hậu  hiểu lời  , ánh mắt chỉ chăm chú  hạt dưa trong tay .
Ta tiếp tục : “Ta vẫn luôn nhớ  hình ảnh  sạch sẽ ở trong chùa lễ Phật, trong khi   côn trùng cắn xé trong thủy lao. Ta càng nghĩ càng thấy  ngày xưa bám dính lấy  mà gọi là 'bà nội' thật ngu ngốc.”
Thái hoàng thái hậu vẫn  phản ứng, dường như trong mắt  chỉ  hạt dưa.
Ta  : “Khi  phát hiện   quên hết tất cả,  thấy  nực . Tại  chỉ   chịu khổ mới nhớ những chuyện đó, còn những kẻ gây , và những   ngoài cuộc   thể sống một cách an nhàn?  bây giờ   hiểu . Quên thì quên , quên cũng . Những chuyện đó chẳng  chuyện  lành gì đối với ai cả. Càng ít  nhớ, thì nỗi đau càng ít .”
Ánh mắt của Thái hoàng thái hậu cuối cùng cũng chuyển từ hạt dưa sang gương mặt , chẳng qua trong mắt bà vẫn là sự ngây thơ của một đứa trẻ.
Hốc mắt Hạ công công  ửng đỏ,  vội vàng  lưng , dường như  nỡ  thêm nữa.
Ta kéo tay Thái hoàng thái hậu, đặt những hạt dưa  bóc vỏ  tay bà: “Nếu    nhớ , thì cũng  cần nhớ Đông Nhi nữa. Đông Nhi  lớn . Lần  nàng đến là   với , nàng   còn giận nữa. Còn nữa,  bóc hạt dưa   còn nữa, nàng  cũng  còn thích ăn hạt dưa.”
Bàn tay của Thái hoàng thái hậu run lên, ánh mắt càng thêm ngơ ngác.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ta cũng  nán  lâu,  dậy quỳ xuống lạy  một cái cuối cùng thật mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-mat-troi-cua-tuong-quan/chuong-18.html.]
Trừ chuyện mười năm   bỏ mặc chúng   giam  thiên lao, những  thời gian khác  đối xử với  vẫn  . Ta nhớ hồi nhỏ mỗi  rời khỏi cung điện của , tất cả túi áo    đều  nhét đầy đồ.
Lúc đó   còn ngày ngày trách   hiểu chuyện, cứ ăn   mang .
Khi đó thái hậu luôn    , Đông Nhi thích là  .
Tháng mười hai  qua  nửa. Ta cũng  nhận đủ mười lăm loại độc dược  đặt riêng tại các tiệm thuốc. Ta cẩn thận cho chúng  từng túi riêng, mang theo bên .
Quả nhiên, chuyện đời khó lường,  vẫn  thể đợi đến sinh nhật tuổi hai mươi bảy của .
Mấy ngày gần đây,  luôn cảm thấy chóng mặt, hoa mắt. Nhiều lúc Sơn Nại  chuyện với ,  cũng   rõ.
Ta ,  thể chờ đợi thêm nữa.
Đêm đó,  một  mài mực,  một phong thư hòa ly.
Ta ký tên  lên thư hòa ly,  cẩn thận gấp  cất . Như ,   khi Tang Viễn phát hiện ,  chỉ cần ký tên  lên là  thể cắt đứt quan hệ với .
Sau đó   cầm bút, dùng hết những gì  học ,  một phong di thư.
Ta  rằng  và Gia Thụ lớn lên cùng , tình cảm   ai  thể sánh bằng, thế nên mối hận trong lòng  suốt mười năm qua  hề vơi bớt. Mười năm gả cho Tang Viễn, chúng  sống với  như khách,  từng  tình nghĩa vợ chồng, vì  vẫn luôn coi  là một con cờ để báo thù. Ta ở bên  mười năm, chính là để lợi dụng tình   của  với Gia Thụ, nhiều  âm thầm xúi giục  đưa  đến dự yến tiệc trong cung, là để tiếp cận hoàng thượng, tìm cơ hội báo thù cho Gia Thụ và nhà họ Thư...
Viết xong phong di thư,  còn khâm phục khả năng bịa chuyện của chính . Có lẽ kiếp    thể trở thành một   sách.
Bởi vì bất kể ai   phong thư , chắc chắn đều sẽ căm ghét  đến tận xương tủy, từ đó vô cùng đồng cảm với Tang Viễn. Chắc hẳn ngay cả bản   khi  xong, cũng sẽ  còn một chút thương xót nào dành cho .
Ngày  cung,  đặt thư hòa ly và di thư  bàn trang điểm mà Sơn Nại ngày nào cũng dọn dẹp. Đợi khi nàng  phát hiện  và đưa cho Tang Viễn, thì  chắc hẳn   thành xong việc  cần .
Nói đến Tang Viễn,  khi ,   đến thư phòng tìm  một chuyến, nhưng  vẫn đóng cửa  gặp.
Thật đáng tiếc,  vốn định  khi chết,    một  nữa,  với  một tiếng “cảm ơn”.
Vạn Sĩ Gia Chính  từ chối việc gặp . Ta đoán chắc hẳn        chia rẽ đó, giờ trông   .
 như ý ,  đuổi hết tất cả cung nhân , chỉ  chuyện với một  .
Còn  thì đang suy nghĩ, trong  mười lăm loại độc dược mang theo  , nên dùng loại nào  thì thích hợp.