Có lẽ vì  bệnh tật hành hạ, trông  càng thêm tiều tụy, yếu ớt. Điều  cũng  vặn khớp với hình ảnh mà Vạn Sĩ Gia Chính nghĩ đến: một    tổn thương tình cảm  khi  rõ sự thật.
Hắn đắc ý nghịch chén rượu: “Thế nào? Có đúng như trẫm   ?”
Lò sưởi trong điện quá nhỏ,  đặt quá xa, khiến  lạnh đến    đau nhức. Dù  cố hết sức nhịn, nhưng sắc mặt vẫn  tự chủ  mà trở nên tái nhợt.
Vạn Sĩ Gia Chính hiểu lầm, nụ  càng thêm rạng rỡ: “Có  ngươi nên cảm ơn trẫm ? Nếu  thì ngươi vẫn  lừa dối trong bóng tối.”
Sau khi uống mấy ngụm  nóng,  mới  chút sức lực để  chuyện: “Hoàng thượng  xử lý Tang Viễn thế nào?”
“Ngươi  xử lý  thế nào?” Vạn Sĩ Gia Chính hỏi ngược  .
Ta mỉm  nhàn nhạt, gắng gượng  dậy cầm lấy chén rượu trong tay , rót thêm rượu cho .
Loại thuốc thứ nhất   sử dụng.
“Ta  xử lý thế nào, hoàng thượng sẽ xử lý thế  ?”
Ta đặt chén rượu trở  tay Vạn Sĩ Gia Chính.
Ánh mắt của Vạn Sĩ Gia Chính chuyển từ chén rượu sang mặt , trong mắt   sự dò xét khó lường: “Ngươi  nỡ để  c.h.ế.t ?”
Nụ  của   đổi: “Nếu đúng như  ,  bán  Gia Thụ chẳng  là giúp  ? Ta chỉ sợ   nỡ để  chết.”
Vạn Sĩ Gia Chính  ha ha, đặt chén rượu trở   bàn: “Trẫm  thiếu tướng tài.”
Thấy    ý định uống rượu nữa,  bèn đưa tay lấy một miếng bánh ngọt  bàn ăn một miếng. Như bao  hồi nhỏ,  thuận tay cầm một miếng đưa cho .
Loại thuốc thứ hai cũng   sử dụng.
“Vậy ,  và hoàng thượng khó  dịp   chung ý kiến như  ?”
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Vạn Sĩ Gia Chính khựng  một chút,  nhận lấy miếng bánh ngọt, cầm trong tay nghịch mãi  chịu ăn. “Trẫm cứ nghĩ, bấy nhiêu năm nay, ngươi  yêu  .”
Ta  mỉa mai, hỏi ngược  : “Chuyện   quan trọng ?”
Vạn Sĩ Gia Chính   gì. Một lát ,  đặt miếng bánh ngọt trong tay trở   bàn.
Lòng  chùng xuống,  linh cảm  lành. Thế nên  xoa xoa tay,  dậy  về phía lư hương: “Trong điện của hoàng thượng cũng lạnh quá.”
Đến gần lư hương,  gẩy gẩy than lửa bên trong,  đó định ném loại thuốc thứ ba .
Một bàn tay từ phía bên cạnh vươn , kẹp chặt lấy bàn tay  đang cầm gói thuốc.
Ta  đầu , đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Vạn Sĩ Gia Chính.
Hắn : “Trong tay áo của ngươi thật  cách giấu đồ.”
Vạn Sĩ Gia Chính giật lấy gói thuốc nhỏ trong tay , cầm lên xem xét tỉ mỉ. Bàn tay đang giữ  thì  buông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-mat-troi-cua-tuong-quan/chuong-19.html.]
Ta dứt khoát hạ quyết tâm, bàn tay   khống chế rút cây trâm cài tóc xuống, đ.â.m mạnh về phía .
Trong cây trâm  giấu loại thuốc thứ tư.
Vạn Sĩ Gia Chính dù  cũng luyện võ,  dễ dàng khống chế  thêm  nữa. Một tay  giữ chặt hai cổ tay , đẩy   tường.
Lưng   đập mạnh, đau nhói,   còn sức giãy giụa.
Vạn Sĩ Gia Chính cúi đầu   đang  thể cử động, : “Ngươi đúng là  phí hết tâm tư để g.i.ế.c trẫm.”
“Thì ?” Ta dứt khoát buông xuôi.
Vạn Sĩ Gia Chính   gì,  đó  nhanh nhẹn lục soát từ tay áo, eo, đến giày của , tìm  mười gói thuốc. Hắn càng thêm mỉa mai  : “Đã bao nhiêu năm , chỗ ngươi giấu đồ vẫn là những chỗ cũ đó. Ngươi thật sự nghĩ trẫm  phát hiện  ?”
Ta   gì, chỉ trừng mắt  .
Thấy  như ,   : “Ngươi quên  , trẫm luôn là  hiểu ngươi nhất. Ngay từ khi ngươi tỉnh táo mà gọi trẫm là ‘Chính Nhi’, trẫm   ngươi  g.i.ế.c trẫm .”
“Nham... hiểm...” Ta khó khăn nặn  hai chữ từ cổ họng.
“Là ngươi quá ngu ngốc, mười năm , vẫn ngu ngốc như .” Vạn Sĩ Gia Chính buông tay.
Ta  còn sức để , trực tiếp ngã xuống đất. Ngay lập tức,   thấy hoa mắt, tai ù , chỉ  thể cắn chặt vạt áo để giữ cho  tỉnh táo. Thế nhưng ngay lập tức trán đổ đầy mồ hôi.
Vạn Sĩ Gia Chính dùng mũi giày khều : “Dậy .”
Ta căn bản  còn sức để mắng , chỉ  thể cố gắng giữ  tỉnh táo.   thở   tự chủ  mà càng lúc càng dồn dập, trông giống hệt như đang hấp hối.
Vạn Sĩ Gia Chính cau mày, giọng  vẫn lạnh lùng: “Ngươi đừng giả vờ.”
Ta   phí sức  việc mắng , nên nhắm mắt dưỡng sức, cố gắng giữ  chút sức lực cuối cùng.
Thời gian từng chút trôi . Ngay  khoảnh khắc  nghĩ  sắp bất tỉnh, Vạn Sĩ Gia Chính cuối cùng cũng hành động.
Hắn  xổm xuống, đưa tay đỡ  dậy: “Thư Quỳnh Hoa, ngươi  giở trò ?”
Ta nhắm mắt   để ý đến .
Vạn Sĩ Gia Chính đợi một lát, ngón tay đỡ   cứng đờ. Cuối cùng,  cúi  xuống, dường như là chuẩn  bế  lên khỏi mặt đất.
Khoảnh khắc  đến gần  nhất,  đưa tay ôm lấy cổ , cắn mạnh  cổ .
Vạn Sĩ Gia Chính phản ứng cực nhanh, bóp chặt mặt .   vẫn cắn rách cổ .
Đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa là  thể cắn đứt kinh mạch của .  như  cũng đủ .
Vạn Sĩ Gia Chính sờ lên cổ , thấy m.á.u  tay, ánh mắt  trở nên càng nguy hiểm: “Thư Quỳnh Hoa, ngươi thật sự   sống nữa ?”
Ta ha ha  lớn: “Ngươi nghĩ  sợ c.h.ế.t ?”